Theo Chúa thời Covid- 19

Chúa gọi em bước theo Ngài. Cả là một vấn đề lớn, cho nên em suy nghĩ rất là nhiều và trăn trở rất là lâu, nhất là đối với suy tính của người Việt Nam và trong bối cảnh xã hội hiện nay. Để rồi sau bao nhiêu trăn trở, kết quả cuối cùng như là những chuyện tình cờ, ngẫu nhiên…em đã dừng lại nơi một Hội Dòng chẳng có người thân nào ngờ: Rất xa nhà!

Bước đầu tiên em đã vượt qua được, nhưng bước thứ hai em thấy quả là cam go, gay cấn…nhất là đối với em, một con người nhỏ bé, lại yếu đuối của miền quê không có thông minh, lanh lẹ, mau mắn…dù có đạo đức, thánh thiện. Trong giai đoạn này em gặp nhiều điều bất ngờ mà em chẳng hay đó là những cơ hội thử xem em có nhân đức cần thiết để sống trong một Hội Dòng có quá nhiều tính khí đang sống chung với nhau không.

Bao nhiêu là thử thách chẳng một ai có thể ngờ xảy đến, rồi em cũng vượt qua được, em được gọi tiến thêm một bước nữa. Giờ đây mọi sinh hoạt của Hội Dòng em dường như là đã thuộc lòng, đã quen hết rồi, và em yên trí cứ vậy mà bước không còn có những lo lắng như là thời gian đầu nữa.

Tưởng cứ như  thế là tốt lắm rồi, nào ngờ cuộc đời, nhất là cuộc đời thánh hiến không có là đơn giản và dễ dàng như thế! Em vẫn phải tiếp tục và cố gắng thanh luyện, chiến đấu không ngừng, vì gian nan, thử thách vẫn còn đó, luôn gắn liền với con người như hình với bóng, chưa có chấm dứt! Để có nhiều lúc, em muốn khóc lớn tiếng cho nhẹ lòng, mà không dám khóc, chỉ lặng lẽ đưa tay gạt nước mắt, nuốt cục nghẹn vào trong, vì những chuyện trời ơi đất hỡi tự nhiên từ đâu dính ngay vào em!

Đoạn đường trui rèn, luyện lọc…đầy khắc nghiệt rồi cũng có lúc tạm dừng trước sự kiên trì, nhẫn nại, bền bỉ… của em trong ơn nghĩa Chúa tặng ban cho người trọn một niềm tin bước theo Ngài trong mọi hoàn cảnh. Em mừng ơi là mừng và mời gọi mọi người nhất là những người thân yêu của em cùng chung vui với em.

Dù không là gì hết để linh đình, trọng thể như những trường hợp khác, nhưng mà cũng phải vui ở một khía cạnh nào đó. Em đang chuẩn bị cho ngày vui ấy cùng với Hội Dòng để ngày ấy ghi đậm dấu ấn trong cuộc đời em trên con đường theo Chúa, cũng như là dịp để những người thân yêu yên chí về con đường sống của em từ nay đã có bến đậu.

Thế mà, đùng một cái! Virus Covid – 19 xuất hiện với tốc độ lây lan không một ai ngờ. Nhưng chắc không sao, vì thời gian virus xuất hiện nay cho tới ngày vui của em cũng còn hơi xa, không đến nỗi phải lo lắng lắm. Tuy vậy, em và mọi người vẫn sốt sắng cầu nguyện, cùng những hy sinh cần thiết, để cầu mong cơn dịch này được mau chóng chấm dứt. Nhất là hy vọng vào sự điều hành tài tình của những người có trách nhiệm trong xã hội cũng như đội ngũ bác sĩ nhiệt tình, tận tâm…mọi sự sẽ ổn định, tốt đẹp thôi…

Nhưng, quả là con người tính không bằng trời tính, cho đến gần ngày giờ đã được Hội Dòng ấn định, cơn dịch vẫn còn kéo dài ở phía trước và hãy chờ đó! Trong thời gian này, một dấu hiệu khác nữa đến là có những người ra đi về với ông bà tổ tiên, mặc dù vẫn biết đây là điều tất yếu của phận người cũng như những người này đã có sẵn những gốc bệnh lý nặng từ trước. Nhưng vẫn thấy lo lo…

Thế là mọi hy vọng giờ đây coi như là tan theo mây khói, trôi theo gió thoảng, mây bay…Ngày trọng đại trong cuộc đời của một con người đành phải cắt cái này, cắt cái kia…xếp gọn gàng lại trong nội bộ, trong âm thầm, trong lặng lẽ…Vì không thể đình chỉ, hay lùi lại như những chuyện khác!

Buồn cho em một chút, vì không được như ước mong của em. Nhưng hy vọng em sẽ nhận ra được điều Chúa muốn nói với em trong hoàn cảnh đầy khắc nghiệt này.

Để nhận biết được điều đó, em hãy nhớ lại ngày xưa Chúa kêu gọi các  tông đồ như thế nào? Trước hết là Chúa cầu nguyện suốt một đêm, sáng hôm sau Ngài kêu mời những người Ngài muốn. ( Lc 6, 12-19) Chỉ có thế thôi, vậy mà các ông đã nguyện theo Chúa cho đến cùng, cho đến chết cho dù có bao nhiêu sự đe dọa khủng khiếp!

Các thánh tử đạo, đặc biệt là  các thánh tử đạo Việt Nam cũng thế. Các vị từ phương xa tới sống âm thầm loan báo Tin Mừng, ngay giữa lúc cấm cách, bắt bớ …ác liệt, các ngài cũng không chạy trốn, thoái lui….

Cách đây hơn 40 năm trên đất nước ta cũng vậy, có rất nhiều hạn chế, cũng như có rất nhiều sự áp bức, đe dọa… Vậy mà cha ông của ta vẫn kiên trì sống làm chứng nhân cho Chúa bằng muôn vàn cách thế mà các ngài nghĩ được.

Như vậy, hơn bao giờ hết cho bằng lúc này, em vô tình được giải thoát khỏi mọi ràng bước của thế lực trần gian, của con người để thanh thoát mà thuộc trọn về Chúa thì còn gì  hơn nữa. Vì thế, đừng đánh mất cơ hội ngàn năm hiếm có này.

Bề ngoài mọi người cứ tương là xui xẻo, là không may! Nhưng với tình yêu và lòng thương xot của Thiên Chúa thì em hãy biến đổi và thánh hóa chúng trở nên của lễ đẹp lòng Ngài nhất. Và đây là sự trao ban nhỏ bé của em để đóng góp phần của em cùng với hy lễ mà Đức Giêsu Kitô dâng lên Thiên Chúa trên đồi Canvê ngày xưa đó.

Như vậy, như ngày xưa Chúa gọi Phêrô hãy theo Thầy, hôm nay một cách nào đó, chính em cũng dang lập lại.

Với những lời lẽ trên đây không phải lấy đó để an ủi lẫn nhau trong thời đại dịch Covid này, mà là một dịp để biểu lộ niềm tin vững mạnh của em trên đường sống theo Lời Chúa mời gọi trong con đường thánh hiến này. Điển hình như lòng tin cuả người đàn bà xứ Canaan khi đến gặp Chúa cầu xin Ngài chữa lành con gái của bà đang ốm nặng vậy, để qua sau bao thử thách gay cấn, Chúa tuyên bố cho mọi người được rõ “ Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy”. Từ giờ đó, con gái bà được khỏi. ”

Thiên Quang sss

 

Tin khác
Video
Xem thêm Video khác
Tin đọc nhiều
Liên hệ qua Facebook
Thống kê truy cập