Ngày Hạnh Phúc

Phần 2

----------

 

Sáng hôm sau, thánh lễ Tạ ơn Tân Linh Mục diễn ra trong bầu khí sốt sắng. Nhiều người còn ghen tị với ông bà Tư Lành. Nói số ông bà coi vậy mà sướng, tuy thằng Hai hơi khờ một chút, nhưng lại có thằng Út được làm cha, lại còn có con dâu ngoan hiền, chẳng mấy chốc có cháu bồng cháu ẵm. Còn ai hạnh phúc bằng. Ông bà nghe người ta khen thế cứ tũm tĩm cười miết.

Khách khứa còn đang ăn uống chúc mừng, bỗng anh Hai la làng:

-      Má ơi má, vợ con đâu rồi?

-      Thì chắc nó chạy đâu đó lo tiệc, bay đi tìm chứ nói má làm chi. – Bà Tư đang tiếp khách quay qua nói với con.

-      Nhưng con kiếm sáng giờ có thấy vợ con đâu? Con không biết, má kiếm vợ cho con.

Nói chưa dứt lời anh Hai đã khóc bù lu bù loa, đòi vợ. Sợ mất mặt khách khứa, bà Tư lao tới định kéo thằng Hai vào nhà trong. Nó quyết dùng dằng không chịu theo, cứ đòi vợ cho bằng được. Khách khứa láo nháo nhìn trước sau như muốn tìm vợ phụ cho thằng Hai. Bà Tư nói đổng:

-      Mấy đứa nhỏ ra sau nhà tìm cô Hai cái coi.

Vừa nghe thế, thằng cu Tửng lên tiếng:

-      Dạ thưa bà, con thấy cô Hai đi từ sớm mơ rồi. Cô đội cái nón lá, cặp cái giỏ tụng đi theo chú Ròm hổm rày nuôi vịt chạy đồng đàng sau nhà bà đó. Sáng nay nước lớn, chú Ròm chèo ghe đi với cô Hai rồi bà ơi.

-      Thiệt không bay? – Bà Tư còn chưa tin hỏi lại.

-      Thiệt mà, không tin bà hỏi con Út Méng đó, nó cũng thấy mà.

 

Bà Tư chưa kịp phản ứng gì thì nhiều người ngồi ăn tiệc gần đó đã lên tiếng:

-      Mèng đéc ơi! Tao nghi hổm rày rồi. Thấy con Hai nó cứ ra lớ ngớ với thằng cha Ròm là tao nghi rồi. Đúng là cái đôi gian phu dâm phụ. Đồ cái thứ đàn bà lăng loàn trắc nết.

-        Mà con Hai nó đi cũng đúng thôi. Đời nào nó chịu sống với thằng khùng khùng điên điên như thằng Hai. Tui thấy nó chịu lấy thằng Hai chỉ vì mấy mẫu ruộng của ông bà Tư Lành thôi chứ yêu thương gì – Giọng một người đàn bà khác nói theo.

Nghe thế, cả đám tiệc nhốn nháo, bàn tán. Ông Tư Lành chẳng nói chẳng rằng bỏ xuống sau nhà. Bà Tư ngồi bệt xuống nền, mấy người ở gần thấy thế đỡ dậy đưa vào nhà trong, để lại một mình Tân Linh Mục tiếp tục tiếp khách. Còn anh Hai thì la hét, khóc bù lu đòi vợ. Tiếng nhạc ca múa bắt đầu lớn dần, át cả tiếng la hét của anh Hai.

Ông trưởng hội đồng mục vụ lên sân khấu, cầm mic nói to:

 

-      Hôm nay là ngày hạnh phúc không chỉ của gia đình ông bà cố Tư Lành, mà của họ đạo chúng ta nữa. Nào chúng ta cùng chúc mừng. 1.2.3 dzô…dzô! Và bây giờ, liên tục chương trình là ca khúc: Bao la tình Chúa… Hồng ân Chúa như mưa như mưa…

 

Bữa tiệc đó chú Út uống thật say. Say như chưa bao giờ được say. Say vì hôm nay là ngày hạnh phúc, với thiên chức linh mục Chúa ban. Say là vì đã cho ba má có được cái vinh dự được làm ông bà cố, được hãnh diện nở mày nở mặt với người đời. Nhưng có lẽ say vì điều gì thì chỉ có chú mới là người biết rõ mà thôi…

Bên ngoài gió xào xạc.

Chiều dần buông, khách khứa đã về hết. Ngày hạnh phúc dần tàn bỏ lại chú Út say mềm nằm trên ván, bỏ lại ông Tư ngồi như tượng nhìn về phía bờ sông, bỏ lại bà Tư Lành nằm trên võng, mấy đứa nhỏ hàng xóm đang bóp dầu… Ngoài hiên anh Hai khóc ấm ức đòi vợ: Má trả vợ cho con! Sau nhà, tiếng vịt kêu, chó sủa, bầy heo đói hú hét inh ỏi…

 

-      A ! Cô Hai về! –thằng cu Tửng cất tiếng khi thấy chị Hai xuất hiện ngay cửa nhà.

 

Bà Tư bật người ngồi dậy. Bóng dáng một phụ nữ người ướt mèn, đầu tóc tả tơi đứng ngay trước cửa. Bà còn chưa kịp định thần, đứa con dâu lao đến bên võng, ôm mẹ chồng vừa khóc vừa nói:

-      Má! Má ơi, con khổ quá má ơi… Nhưng con sai rồi… con xin lỗi má… Con nhảy ghe, bơi vào bờ về đây với ba má, với anh Hai. Con đi không đặng má ơi.

-      Phận là đàn bà má hiểu mà con. Má hiểu nổi khổ mà con đã chịu bao nhiêu năm nay vì phải sống với một người chồng điên. Nhưng cũng vì cái tình cái nghĩa, vì sợ ba má mất mặt vì là ông bà cố, mà con đã ở đây với ba má suốt ngần ấy năm. Vì thế má thương con còn hơn thằng Hai. Má cũng mong mỏi con có con có cái lắm chứ, để ba má được hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng như thế là má quá ích kỷ và bất công với con. Thằng Hai con má sinh ra, sao má lại không hiểu nó cho được. Gia đình mình được Chúa ban cho như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Mình đòi hỏi Chúa phải ban ơn nhiều quá. Má cũng có lỗi nhiều. Má xin lỗi con, con về là má vui rồi - Nói chưa dứt câu hai mẹ con ôm nhau mà khóc.

 

***

Đêm nay trăng tròn căng mọng treo đầu ngọn cây, ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên sông. Mấy con gà đã vào chuồng. Bầy chó luẩn quẩn sau bếp. Mấy con heo ăn no nằm thở phì phào. Cả gia đình ông bà Tư Lành quây quần bên nhau. Chẳng nhiều lời náo nhiệt nhưng trong lòng mỗi người ăm ắp một thứ tình cảm khó diễn tả bằng lời. Đấy, người ta gọi cái cảm giác khó tả như thế là hạnh phúc. Đơn giản thế thôi!

-      Bà Tư ơi, con heo mẹ lại đẻ nữa rồi! – Tiếng thằng cu Tửng vang lên.

Nghe thế, chị Hai lật đật bỏ dở chén cơm định chạy xuống, bà Tư cầm tay con dâu nói:

-      Thôi kệ nó con! Cơm nước xong, gia đình mình đọc kinh tạ ơn Chúa cái đã, xong rồi làm gì thì làm. Tất cả những gì chúng ta đang có không phải là ơn Chúa đấy sao. Lo làm chi con? Ngày nào có cái khổ của ngày đó, cứ phó thác cho Chúa. Hôm nay là ngày hạnh phúc của gia đình ta, hãy sống cho trọn ngày hôm nay cái đã, mọi chuyện mai rồi hãy tính.

Bên ngoài, trăng đã lên cao, sáng cả một vùng quê… Trong căn nhà lập lòe ánh sáng đó, nghe có cả tiếng cười… (hết)

 

Lm. Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS

Tin khác
Video
Xem thêm Video khác
Tin đọc nhiều
Liên hệ qua Facebook
Thống kê truy cập