Trên vietgiaitri.com ngày 18-08-2016, có bài viết như sau:

Cháu nhập viện cấp cứu sau khi ăn cháo bà nấu, con trai nổi điên đuổi mẹ về quê đến khi…

Khi nghe tin con dâu đi làm trở lại bà Thao quyết định lên thành phố trông con giúp vợ chồng Long, dù ở nhà, chồng bà cũng vừa mới ốm dậy. Có lẽ cũng vì không thể tìm ngay được ôsin với lại mẹ chồng cũng lên tới nơi rồi nên Thủy vợ Long cũng đành để con ở nhà với bà. Chứ giá có mẹ cô ở gần thì không bao giờ cô để bà nội lên, mẹ chồng con dâu phức tạp lắm, với lại cô cũng chả ưa gì bà.

Bà Thao lên, Thủy để ý từng li từng tí, cô sợ để ra cái gì mẹ chồng lấy mất nên chẳng bao giờ cô để tiền ở nhà cho bà. Hàng ngày đồ ăn của bà trong ngày cô chuẩn bị sẵn một số thứ nhất định và để ra ngoài cho bà, đến bữa thì nấu nướng. Sữa và đồ ăn cho con, cô cũng chỉ để ra đủ lượng trong ngày chứ chẳng bao giờ cô để hộp sữa to ra nhà ngoài cả, Thúy sợ bà lại pha của cháu.

Bà Thao cả ngày ở nhà trông cháu chẳng dám tơ hào tới bất cứ thứ gì trong nhà con trai nhưng con dâu lúc nào cũng soi mói xét nét. Bà biết Thúy luôn đề phòng nhưng bà không dám nói gì với chồng ở nhà, lúc nào cũng chỉ an ủi mình. Thôi thì mình vì con vì cháu, chứ bà tự ái bỏ về thì con cháu mình khổ.

Trong mâm cơm thấy mẹ chẳng chịu gắp thức ăn mà chỉ ăn rau, thì Long đã gắp đồ ăn bỏ vào bát cho mẹ. Thúy thấy thế thì lườm nguýt, bà Thao lại gắp bỏ xuống rồi bảo mình già rồi ăn mấy đồ này vào sợ lạ bụng lại đau bụng thì khổ. Thủy lại hỏi mẹ chồng kiểu dò xét liệu bà có cho con của cô ăn bột hay bà để cho nó đói.

Ăn hết bát cơm với uống bát nước canh bà Thao đứng dậy bế cháu vào buồng chơi để con dâu và con trai ăn tiếp. Nào ngờ bà vừa mới bước được mấy bước đã nghe được câu chuyện của hai vợ chồng con trai:

- Dạo này mẹ ăn ít quá, bà mà ốm thì ai chăm cái Mít được.

- Gớm, anh không phải lo. Mẹ đói mẹ khắc ăn, chẳng ai chịu được đói. Biết đâu ở nhà lúc cho cái Mít ăn chiều, cháu không ăn hết thì bà đã ăn nốt nên cũng ngang dạ rồi. Chứ cái Mít làm sao ăn hết được từng đó bột.

Bà nghẹn ngào trong cổ họng. Hóa ra con dâu vẫn nghĩ bà ăn đồ của cháu, thực lòng cháu háu ăn ăn hết chứ có phải bà ăn hết phần cháu đâu. Chỉ nghĩ đến đó là nước mắt bà Thao lại trực trào ra, nhưng nhìn cháu hớn hở ôm chặt lấy cổ bà bà lại vội chùi nước mắt. Bà thương cái Mít vô cùng.

Rồi một lần bố mẹ Thủy từ Sài Gòn ra chơi với cháu. Có lẽ nhìn thấy cháu ngoại yêu quá nên từ lúc gặp ông bà cứ làm trò cười rồi tung hứng cháu. Cái Mít thì cười tít mắt, Thủy lại bảo: “Sao ở với bà nội chả thấy cười mà gặp ông bà ngoại thì cười không thấy tổ quốc đâu thế con gái”.

Để cháu chơi với ông bà ngoại, bà Thao đi nấu bột rồi đút cho cháu ăn. Nhưng ăn được có mấy thìa thì chợt con bé cứ thế khóc ré lên, người quằn quại. Dù con còn nhỏ, nhưng thấy biểu hiện đó mọi người cũng đoán được là con đau bụng. Thủy vội vàng cùng bố mẹ đưa con vào viện cấp cứu, trước khi đi cô gọi cho chồng và tỏ vẻ nghi ngờ bà nội vì ghét mình nên hại cháu.

Long lao vội về nhà định lấy thêm ít đồ cho con rồi mang vào viện. Nhìn thấy mẹ ngồi một mình giữa nhà anh giận dữ quát:

- Con biết mẹ không ưa vợ con, nhưng mà có gì mẹ nói với con hay cứ nói thẳng với cô ấy chứ sao mẹ lại làm như vậy. Cái Mít nó có tội tình gì.

Bà có nói gì, giải thích thế nào thì con bà vẫn không tin bà vô tội. Anh nói:

- Mẹ không chịu được, mẹ không thích ở đây thì mẹ về quê đi. Vợ chồng con tự lo được cho cháu, không cần mẹ giúp gì nữa.

Long lao vào viện với con. Bà Thao nước mắt lưng tròng vơ vội mấy bộ quần áo rồi lủi thủi ra khỏi nhà con trai để bắt xe về quê. Bà cầu trời khấn phật cho cái Mít không làm sao chứ không thì bà ân hận cả đời.

Lúc Long vào đến viện thì thấy vợ trở ra. Anh vội vàng hỏi vợ về tình trạng sức khỏe của con. Vợ anh trả lời cách ngượng ngùng là do cô tưởng thế… là con bị lồng ruột do cười nhiều quá với lại bị tung hứng, là do ông bà ngoại gặp cháu vui quá nên mới…Sự thật được tỏ bày. Vậy mà anh đã trách mẹ, đuổi mẹ vê quê rồi.

Long vội vàng chạy ra bến xe để tìm mẹ mình, vì anh nghĩ mẹ đã bắt xe ôm ra bến xe. Nhưng Long đâu có biết rằng, mẹ anh làm gì có tiền mà đi xe ôm. Vợ chồng anh có đưa cho bà đồng nào từ ngày bà lên đây đâu. Bà chỉ còn 100 nghìn trong người từ hôm lên, chỉ đủ tiền đi xe khách nên bà phải đi bộ ra bến xe. Long đang phi xe máy ra bến thì chợt thấy trên đường có đám đông xúm vào vụ tai nạn. Anh định vụt qua nhưng lúc nhìn thấy cái túi lăn lóc dưới đường thì phanh xe gấp. Đó chẳng phải là túi của mẹ anh sao. Anh lao tới đám đông rồi chết lặng khi người nằm dưới đường kia chính làm mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế này, mẹ ơi”.

“Hóa ra là mẹ của cậu à, chúng tôi tìm cách liên lạc cho người thân mà không được vì trên người bà chẳng có giấy tờ gì cả. Bà ấy mất rồi”. Người chứng kiến vụ tai nạn nói cho Long nghe. “Mẹ ơi, con giết mẹ rồi. Tại con, lỗi là tại con. Mẹ ơi mẹ tha thứ cho con mẹ ơi”. Long gào lên thảm thiết, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.

(Theo blogtamsu)

Vâng, tất cả đã quá muộn! Những giọt nước mắt của Long cũng đã quá muộn khi người mẹ cả một đời tần tảo chăm lo cho con cho cháu từng miếng ăn giấc ngủ giờ đây đã không còn trên thế gian. Anh không còn kịp nói lời xin lỗi vì đã trách nhầm người mẹ ấy. Có lẽ bà sẽ không trách móc gì anh. Thậm chí chắc chắn bà sẽ tha thứ cho anh. Nhưng liệu tâm hồn của anh sẽ tìm lại được sự bình yên khi mỗi ngày anh phải đối diện với suy nghĩ rằng anh đã quá nóng vội khi kết án người mẹ thân yêu của mình? Có phải anh đã quá thờ ờ trước tình yêu thương mà bà đã dành cho anh, cho vợ con của anh? Hay anh đã cho rằng việc bà chăm sóc con cháu là bổn phận đương nhiên của bà nên anh không cần quan tâm lắm?... Sẽ còn vô số câu hỏi và sự giằng xé trong tâm hồn anh khi mỗi ngày anh đối diện với di ảnh của bà.

Còn vợ anh thì sao? Cô ấy có ăn năn hối hận như anh? Liệu rằng cô ấy có nhận ra rằng mình đã bị lòng ích kỷ cũng như lòng tham của cải vật chất làm lu mờ lý trí? Cô ấy có biết rằng mình và anh đã không làm tròn chữ hiếu với người mẹ ấy cho dẫu chỉ trong một ngày trọn vẹn hay chỉ là một cử chỉ, lời nói đầy quan tâm và yêu thương? Cố ấy có nhận ra rằng bà đã yêu thương con cháu và cả con dâu nữa bằng lòng chân thành? Và nhất là chính nhờ bà mà cố ấy có được một người chồng biết yêu thương vợ thương con?

Khi tôi đọc xong câu chuyện này, trái tim tôi cảm thấy đau nhói như bị đâm bởi ngàn nhát dao và cổ họng dường như có gì đó làm cho nó nghẹn ngào. Những câu hỏi Long sẽ phải hỏi bản thân và sự giằng xé trong anh cũng xảy ra trong tôi. Không phải vì tôi đã đối xử với mẹ tôi như cách mà Long và Thủy đã làm nhưng bằng một cách nào đó tôi cũng đã làm cho mẹ tôi đau lòng. Và điều quan trọng hơn là khi tôi nhận ra tình yêu của mẹ dành cho tôi thì cũng đã quá muộn màng.

Bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể là Long. Ta có thể quá nóng vội kết án bố mẹ không thương con thương cháu mà quên đi rằng bố mẹ đã dành tuổi thanh xuân và những đam mê để lo cho con cho cháu. Ta có thể xem bố mẹ là những người hậu thuẫn để ta đạt được những giá trị mà ta đang tìm kiếm, nhưng khi họ không còn giá trị để ta sử dụng thì ta đuổi họ ra khỏi nhà… Ta cũng có thể là Thủy khi chúng ta quá đặt nặng những giá trị vật chất lên trên giá trị tình yêu và lòng thảo hiếu. Ta có thể đối xử với mẹ chồng như là một ôsin khi quên đi rằng bà chính là người đã mang đến trong cuộc đời của mình một người chồng tuyệt vời. Và còn sẽ rất rất nhiều sai lầm khi ta mãi mê tìm kiếm những gì xa xôi chóng qua mà lại thờ ơ với những người yêu thương ngay bên mình.

Dấu ái, sss

Tin khác
Video
Xem thêm Video khác
Tin đọc nhiều
Liên hệ qua Facebook
Thống kê truy cập