Quà sinh nht

Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến...

 

Su Riêng

- Mẹ, sầu riêng rộ. Mẹ mua cho Nội một trái đi Mẹ. Nội nói cả chục năm rồi Nội chưa ăn múi nào hết.

- Sầu riêng mắc như vàng, của đâu mà cho Nội mày ăn cho đủ. Tao hầu Ba mày mệt rồi, thêm Nội mày nữa có nước đem chôn tao sớm.

Thằng Tí như bị hụt hẫng trước câu trả lời của Mẹ nó. ... Mùa sầu riêng năm sau, Nội nó mất. Hôm giỗ đầu, Mẹ nó mua một trái sầu riêng thật to để trên bàn thờ.

Mẹ nó nói với mọi người:

- Má chồng tôi hảo sầu riêng lắm. Mắc cách mấy tôi cũng ráng mua để cúng Má tôi.

Mọi người khen Mẹ nó là dâu thảo. Chỉ có thằng Tí biết.
Nó lặng lẽ đến cạnh bàn thờ thì thầm: - Xin Nội tha lỗi cho Mẹ con

 

Ngày xưa

Thuở nhỏ, nhà tôi nghèo lắm. Mỗi chiều, anh em tôi thường tụ lại bên nồi cơm độn khoai sắn, ríu rít như đàn chim về tổ. Thiếu thốn nhưng chúng tôi nhường nhau phần thức ăn ngon nhất, mẹ tôi rất vui lòng. 

Khi chúng tôi khôn lớn, có gia đình riêng, ai cũng khá giả. Hôm giỗ ba, có mặt đông đủ, anh Hai tôi phàn nàn với mẹ cây xoài của anh Ba mọc chồm qua sân nhà anh. Chị Ba trách anh Tư đào ao lấn qua phần đất của chị hai tấc. Mẹ tôi trầm ngâm: "Mẹ ước gì được trở lại thời nghèo khó ngày xưa."

 

CHUYỆN CỦA VỢ CHỒNG ÔNG CHỦ HÀNG CƠM

  Con người khi còn đang ở trong nghèo khó mà phải cúi đầu là một điều cực kì khó khăn, nếu vào thời điểm này có một tấm lòng nhân ái chìa tay ra giúp đỡ. Điều ấy sẽ khiến họ đặc biệt ghi sâu vào trong tâm trí.

Câu chuyện sau đây diễn ra 20 năm trước đây trong một cửa hàng cơm bình dân có thể dễ dàng tìm thấy ở khắp mọi nơi. Nhưng tấm lòng nhân hậu của ông bà chủ quán đã thay đổi hoàn toàn số phận của một cậu bé.

Một buổi chập tối 20 năm trước, một cậu sinh viên nghèo đang quanh quẩn qua lại trước một cửa hàng ăn tại góc đường của Đài Bắc. Đợi đến khi khách hàng đã ra về gần hết, cậu mới dám quyết tâm bước vào trong cửa hàng, vừa đi vừa cúi đầu xuống không dám ngó bất kì chỗ nào khác. Đến trước quầy hàng và nói nhẹ nhàng: “Xin cho tôi một bát cơm trắng được không, xin cảm ơn…” Lúc đó mặc dù bà chủ quán trẻ tuổi cảm thấy một chút kỳ quặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau khi giúp cậu bé lấy một bát cơm trắng xong, cậu nhìn thấy bên cạnh đó còn thừa nước rau, liền ngại ngùng nói: “Xin hỏi tôi có thể đổ chút nước rau này không?” Bà chủ mỉm cười trả lời: “Không vấn đề gì, cậu cứ lấy đi, không cần phải trả tiền”.

Sau khi cậu bé kiếm một chỗ ngồi và nhanh chóng ăn hết bát cơm, cửa hàng cũng đã đến lúc phải đóng cửa. Cậu lại đi đến quầy một lần nữa hỏi rằng: “Có thể cho tôi thêm một bát cơm không?” Bà chủ quán đang thu dọn đồ đạc lúc này không hề cảm thấy phiền toái, mà trả lời cậu bằng một giọng ấm áp: “Một bát ăn không đủ no ư? Vậy để tôi lấy cho cậu nhiều hơn!” Cậu thanh niên liền vội vã trả lời: “Không phải ạ, cháu chỉ muốn đặt nó cho hộp cơm trưa ngày mai cháu mang đi học để ăn ạ”.

Ông chủ quán trong bếp âm thầm lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Ông đã bí mật đặt một vài miếng thịt với một quả trứng rán ở dưới đáy hộp, sau đó nó được phủ một lớp cơm dày lên trên, rồi đưa cho cậu bé.

Cậu dường như đã không mong đợi sẽ có nhiều cơm trắng như vậy, cậu hơi bất ngờ một lúc rồi cám ơn và rời đi. Bà chủ tốt bụng sớm đã nhìn thấy hành động của ông chủ và cũng rất đồng tình cảm thấy đáng thương cho chàng trai nghèo. Nhưng bà cũng rất tò mò không hiểu tại sao ông lại nhét đồ ăn xuống đáy hộp?

Ông chủ thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu cậu ấy nhìn thấy chúng ta đổ thêm thức ăn, không chừng nghĩ rằng chúng ta đang làm từ thiện ở đây. Như vậy chẳng phải trực tiếp làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ấy sao? Nếu vậy lần sau cậu ấy sẽ ngại không dám quay lại. Đổi lại nếu như là người khác suốt ngày chỉ ăn cơm trắng thì làm sao có đủ thể lực để học tập đây?” Bà chủ quán nghe vậy hoàn toàn đồng ý, hai người họ đều đắm mình trong niềm vui giúp đỡ người khác.

Ngày hôm sau, cậu sinh viên quả nhiên đã quay lại. Cậu đến mong muốn đặc biệt cảm ơn bữa ăn tối qua, nhưng vừa nhìn thấy ông bà chủ quán thì không biết tự nhiên nước mắt cứ tuôn chảy. Ông bà chủ quán đều nhắc cậu không cần phải cảm ơn nhiều vậy, lúc này cậu mới dám xin thêm một bát cơm trắng, ngồi tại một góc và đổ nước rau vào ăn.

Cửa hàng ăn này đã trở thành một lịch trình cố định vào mỗi ngày của cậu. Hơn nữa bất kể là cậu có từ chối hay đùn đẩy thế nào thì trước khi cậu rời đi đều được mang theo một bát cơm trắng. Bà chủ quán cũng nhất định sẽ để một số đồ ăn vào dưới đáy hộp, hy vọng cậu có thể ăn no.

Năm tháng thời gian đã trôi qua, cậu sinh viên ngày nào giờ đã tốt nghiệp. Sau một khoảng thời gian gần 20 năm cậu đã không ghé qua cửa hàng. Ông bà chủ vẫn tấp nập bận rộn với những công việc bộn bề hàng ngày, cũng không hề nghĩ tới việc đã giúp đỡ cậu sinh viên trong suốt vài năm qua, chỉ là trong tâm trí đôi khi hiện lên dáng vẻ hình ảnh của một cậu sinh viên nghèo mà thôi. Họ cũng không ngờ rằng thời gian đã trôi qua 20 năm. Ông bà chủ quán lúc này đã hơn 50 tuổi, cặp vợ chồng lúc này đã thực sự gặp khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời của họ, họ nhận được một thông báo rằng chính quyền sẽ phá hủy các tòa nhà bất hợp pháp. Mà suốt bao năm nay, gia đình ông bà đã sử dụng khoản tiền tiết kiệm của mình để chi trả học phí của con họ trong nhiều năm du học nước ngoài. Hai người trung niên bỗng nhiên thất nghiệp đành phải bàn về kế hoạch trong tương lai. Họ chỉ nhìn thấy một màn đêm đen tối, không biết tương lai sẽ ra sao và không thể chịu nổi nên đã khóc suốt cả đêm …

Nhưng chỉ sau vài tuần sống trong lo lắng, một hôm có một người đàn ông với bộ đồ comple, cà vạt ghé thăm, người đàn ông này nói: “Xin chào, tôi là một phó tổng giám đốc của một doanh nghiệp lớn. Tổng giám đốc của chúng tôi đã yêu cầu tôi đến đây trước, hy vọng có thể mời ông bà mở một nhà hàng tự chọn tại tòa nhà văn phòng của chúng tôi. Tất cả các thiết bị lắp đặt và nguyên liệu đều do công ty chúng tôi đầu tư, ông bà chỉ cần đưa theo đầu bếp phụ trách các món ăn, còn về lợi nhuận, ông bà và công ty mỗi bên sẽ được hưởng 50 %!“

Bỗng nhiên xuất hiện một sự việc tốt như vậy, sự việc này đối với vợ chồng họ mà nói là một điều không tưởng, họ nói: “Chúng tôi không có quen với Tổng giám đốc của các anh, sao lại…? !” Phó tổng giám đốc trả lời: “Vợ chồng ông bà là ân nhân lớn và là những người bạn tốt của Tổng giám đốc chúng tôi. Tổng giám đốc chúng tôi đặc biệt thích ăn món cơm trứng rán và thịt kho của ông bà, tôi chỉ biết được nhiều như vậy thôi. Các việc khác thì hãy đợi đến khi ông bà và Tổng giám đốc gặp nhau sẽ trò chuyện thêm!“

Ngày hôm sau, đôi vợ chồng già đến công ty, cuối cùng đã gặp được vị “Tổng giám đốc,” họ ngay lập tức nhận ra vị tổng giám đốc này chẳng phải là cậu sinh viên nghèo ngày nào hay đến quán họ ăn đây sao?! Có thể thấy rằng cậu sinh viên, sau khi trải qua tôi luyện một thời gian dài, đã trở thành một người thành đạt, thông minh và thanh lịch!

Khi họ gặp lại nhau, ông chủ lớn ấy, vẫn là cái ánh mắt của cậu sinh viên ngày nào, rất xúc động nắm chặt bàn tay của ông bà chủ quán rồi nói: “Cảm ơn ông bà, nếu không có ông bà thì lúc đó cháu sẽ khó có thể hoàn thành việc học hành của mình, cũng sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay!” Cặp vợ chồng nghe ông chủ lớn tường thuật về những năm tháng vất vả của mình trong những năm qua, xúc động hai mắt đỏ hoe. Họ nào ngờ chỉ vài bữa ăn ân tình của họ ngày ấy, mà giờ nhận được hồi báo lớn như vậy!?

Cặp vợ chồng chủ quán là những người tốt bụng và hào phóng hết mình, cũng bởi vì tấm lòng vô tư thoáng đãng đó mà họ đã không ngờ nhận được sự đền đáp quá xứng đáng. Và cậu thanh niên này không sợ cúi đầu khi đối mặt với nghịch cảnh, chịu bao khó khăn cũng vì nhận được sự tương trợ từ quý nhân, cậu đã nắm bắt một dịp may hiếm có để vươn lên. Câu chuyện này đã truyền cảm hứng và mang lại sự ấm áp cho mỗi người chúng ta.

Sống trong cuộc sống phải có một tấm lòng….Đặc biệt là mùa xuân đang đến trên đất nước và nơi mỗi người chúng ta. Chúng ta ai cũng mong đất trời nở hoa xinh đẹp và đối với con người thì có được một niềm vui bất tận. Qua câu chuyện kể trên, giúp cho ta nhận ra rằng, để có một mùa xuân trọn vẹn ý nghĩa thì chúng ta phải biết khởi sự và xây dựng chúng ngay từ bây giờ dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, vì chúng ta tin chắc rằng, khi gieo những điều tốt ta sẽ nhận được những hoa trái tốt. Cho nên đừng tính toán quá, nhất là khi làm hoài mà vẫn chưa thấy ứng nghiệm.

Ai nào biết được kết quả sẽ đến với ta ra sao, nhưng điều ông bà đã nói thì không thể nào trật được “ Ở hiền thì gặp lành; gieo gió thì gặt bão ”, đối với người có niềm tin thì chính Chúa Giêsu đã dậy rằng: “Đong đấu nào thì sẽ nhận lại được đấu ấy”. Vì vậy, ước mong mình được sống trong mùa xuân bất tận, mà ta không tìm đến với Thiên Chúa, Ngài chính là mùa xuân thì làm sao có mùa xuân thật sự đây? Bởi vậy, ngay bây giờ ta đừng có chậm trễ nữa hãy nhanh tay, cố gắng hết sức mình đặt nền móng và xây dựng mùa xuân của Chúa ở trong cuộc đời ta, để có một ngày ta gặt hái được hoa quả của mùa xuân mà chính ta đã gieo trồng vun sới..., vì đời ta chỉ có ngần có hạn!

Thiên Quang sss

Tin khác
Video
Xem thêm Video khác
Tin đọc nhiều
Liên hệ qua Facebook
Thống kê truy cập