Chúa Nhật XX Thường Niên - Năm A

Trọn một niềm tin

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, từ lâu chúng con vẫn thường được nhắc đến niềm tin nơi mỗi người cần phải có trong cuộc sống, đặc biệt là nơi người tín hữu. qua biết bao tấm gương sáng ngời đã minh chứng cho niềm tin cần phải son sắt một lòng. Và mỗi người chúng con cũng biết vậy vậy thôi, cũng như trong cuộc sống, một cuộc sống bình thường của chúng con, chúng con vẫn nghĩ rằng, có tên trong sổ gia đình Công Giáo, có tên trong giáo xứ, ngày chúa nhật có đến tham dự thánh lễ, thỉnh thoảng làm một việc đạo đức hay những việc từ thiện bác ái…như thế là tin vào Chúa lắm lắm rồi.

Nhưng, hôm nay qua bài Tin Mừng chúng con được nghe và suy ngẫm về sự việc được diễn ra từng bước một đã giúp cho mỗi người chúng con hiểu một phần nào về niềm tin mà người Kitô hữu cần phải có.

Trước hết là cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu với người đàn bà Ca-na-an không có trong dự định của Chúa. Bởi vì, người đàn bà Ca-na-an nói riêng và dân tộc của bà không là đối tượng mà Chúa nhắm đến khi Ngài đến trần gian này? Điều này biểu lộ qua tiếng kêu của bà “Lạy Ngài là Con Vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi ! Đứa con gái tôi bị quỷ ám khổ sở lắm !

Trước tiếng kêu thống thiết ấy, mà Chúa chẳng hề quan tâm đến, Ngài vẫn thinh lặng! Điều này làm cho các môn đệ thấy ngứa mắt, cho nên các ông đã đề nghị với Chúa cần biểu lộ một lời dứt khoát “Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi !”, và Chúa liền bày tỏ ý định của Chúa một cách minh bạch, rõ ràng “Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc của nhà Ít-ra-en mà thôi

Mặc dù Chúa đã trả lời cho các môn đệ một cách rõ ràng sự việc là như thế, đồng thời qua đó, Chúa cũng ngầm bảo cho người đàn bà Ca-na-an biết đừng có van xin, năn nỉ nữa, vô ích thôi. Thế nhưng, lòng tin của bà trước sự thật đầy phũ phàng đó không bị suy giảm, trái lại càng gia tăng mãnh liệt, về điều bà đã tin với một tâm tình dứt khoát hơn, qua hành động,  người đàn bà Ca-na-an bước thêm một bước nữa với lời kêu cầu, van xin “Bà ấy đến bái lạy mà thưa Người rằng: “Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi !

Đến như thế đó, mà vẫn không lay chuyển được Chúa, để Ngài động lòng trắc ẩn, trái lại còn tỏ vẻ kinh miệt trắng trợn hơn, khi Ngài nói “Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con”. Trước lời nói mạnh mẽ, thô thiển này, coi như là Chúa sống cách cạn tầu ráo máng, thế mà người đàn bà Ca-na-an vẫn nhất định không chịu buông tha, bỏ cuộc, thất vọng, đầu hàng…Để rồi người đàn bà Ca-na-an đã liều chơi một ván bài chót quyết định mọi sự, được “ăn cả ngã về không!” Khi người đàn bà Ca-na-an nói “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống

Canh bài chót này đầy kịch tính, thật là hồi hộp, dễ làm cho người yếu bóng vía phải đứng tim mà người đàn bà Ca-na-an đã phải xử dụng vào giờ phút cuối cùng đã chạm đến trúng ngay huyệt lòng trắc ẩn, đến tận trung tâm của lòng thương xót của Chúa, khi Ngài nói “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy”. Với kết quả đúng như lòng bà mong muốn, đó là “Từ giờ đó, con gái bà được khỏi

Trước diễn tiến của sự việc, theo lẽ bình thường thì có người cho rằng người đàn bà Ca-na-an thuộc loại “ cố đấm ăn xôi ” hay là thuộc loại cao thủ lì đòn! Làm cho Chúa Giêsu phải thua cuộc, mà mềm lòng!

Nhưng, đối với những người có niềm tin như chúng con đây thì nhận ra đó là lẽ tất yếu của một niềm tin được tôi luyện qua nhiều thời khắc khác nhau để được đứng vững trước mọi sóng gió phũ phàng, cũng như những thách đố của cuộc đời đầy những thăng trầm, biến hóa không một ai có thể lường trước được này…Như thế đó, chúng con mới có cơ hội nhận ra điều Chúa nhấn mạnh với chúng con thế nào là “Ai muốn theo Ta, hãy bỏ mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo Ta. Vì chưng, ai muốn giữ mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai mất mạng sống vì Ta, sẽ được sống. ”( Lc 9, 23-24)

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, ai trong chúng con cũng đều hiểu và nắm chắc về niềm tin mà chúng con cần phải có, để làm sao từng ngày sống qua đi, niềm tin này được nảy nở, phát triển cũng như không ngừng đơm bông kết trái.

Do đó, trong cuộc sống khi đối diện với vạn sự, chúng con không hề xao nhãng hay thờ ơ về bất cứ một điểm nào để làm cho niềm tin bị sút giảm hay bị lu mờ đi. Trái lại chúng con luôn cố gắng bám lấy và tìm cách minh chứng về một niềm tin đã in sâu trong cuộc đời của chúng con, giống như người đàn bà Ca-na-an trong Tin Mừng hôm nay vậy.

Cuộc sống thật là đa dạng, biến hóa “ tốt – xấu ” chẳng ai ngờ! Nhưng chúng chẳng là gì hết, khi chúng con luôn biết đặt trong tình yêu thương cũng như lòng thương xót của Chúa một cách trọn vẹn, dút khoát giống như người đàn bà Ca-na-an đã thể hiện. Chẳng hạn như trong thời điểm này, đất nước chúng con đang trải qua cơn đại dịch Covid – 19 lần thứ 2, nhiều sự khốn khó đến với chúng con. Tuy vậy, chúng con vẫn luôn cố gắng tham dự thánh lễ và chầu Thánh Thể online hằng ngày. Đồng thời chúng con vẫn cố gắng suy niệm Lời Chúa hằng ngày qua những chỉ dẫn, gợi ý của các vị trong thánh lễ hay trong giờ cầu nguyện đó. Bên cạnh đó, chúng con cũng thúc giục nhau làm các việc lành sống bác ái, thể hiện tình tương thân tương ái mà chúng con có thể làm được trong hoàn cảnh đầy hạn chế này…

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, mặc dù niềm tin của chúng con không còn ở dạng sơ sài, nhỏ bé hay yếu ớt, mà đã được thanh luyện qua các sự việc xảy ra trong cuộc sống, để chúng con vượt qua được mọi sự mà sống cho đến ngày hôm nay. Tuy nhiên, khi lắng đọng tâm hồn, có lẽ cũng đã không ít lần làm cho chúng con phải giật mình đến mức độ sững sờ, vì cũng có không ít lần, chúng con đã đóng cửa niềm tin để đứng nhìn sự việc xảy ra gây nhiều thảm họa cho muôn người, hay là chúng con nhắm mắt, g ỉa điếc làm ngơ… để mặc kệ người khác giữa cơn thử thách ghê gớm ấy tới đâu thì tới, vì chúng con nghĩ rằng, tránh được sứ tương quan chừng nào tốt chừng ấy, hay là chính chúng con đây cũng mệt mỏi, đuối sức… lắm rồi!

Vì vậy, xin Chúa trợ giúp, thêm sức… cho chúng con để chúng con được kiên vững lòng tin trong mọi hoàn cảnh xảy đến giống như người đàn bà Ca-na-an thuở xưa vậy, mà nhận ra được Lời Chúa khen ngợi trước một niềm tin son sắt, vững mạnh ngay từ hôm nay “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy” .

Thiên Quang sss

 

Mọi sự đều có ích

Thế là đợt dịch Covid – 19 đến với đất nước Việt Nam lần thứ 2, nay bắt đầu bước sáng tuần thứ 3. Điểm dừng hình như chưa thấy ló dạng, chỉ thấy mỗi ngày con số bệnh nhân nhiễm bệnh một gia tăng, kèm theo đó, số người nhắm mắt về bên kia thế giới bắt đầu nhẹ nhàng xuất hiện!

Trước tình hình này, đất nước, đặc biệt là tại những nơi có người nhiễm bệnh đã có những biện pháp phòng ngừa một cách nghiệm ngặt, triệt để…bắt mọi người phải tuân theo! Cho dù đôi lúc cũng có vẻ hơi quá! Như trường hợp Ông Viên Đình Nam, Phó Chủ tịch UBND xã Quảng Hùng, thành phố Sầm Sơn (Thanh Hóa) bị tạm đình chỉ công tác vì lơ là trong công tác phòng chống dịch COVID-19. UBND TP vào đêm 05/08 đã chỉ đạo ngành y tế xuống địa phường thực hiện cách ly y tế những trường hợp này. Tuy nhiên, khi nhận được chỉ đạo thì ông Viên Đình Nam lại nêu lý do “trời mưa nên không cùng đoàn tới gia đình có người tiếp xúc gần”. (1)

Cùng với những biện pháp phòng ngừa của xã hội nhằm ngăn chặn bao nhiêu có thể về sự lây lan của virus Covid- 19, các Tôn giáo cũng không đừng bên lề cuộc sống qua những gì có thể đóng góp được cho xã hội một cách tốt nhất.

Với sự ngăn ngừa này, nhiều người đã tìm cách thích ứng thích hợp trong hoàn cảnh chẳng có một ai mong muốn này, để vẫn tuân hành các biện pháp và đồng thời không làm suy giảm niềm tin của mình, mà trái lại được củng cố một cách vững mạnh hơn.

Phải đúng là như thế, vì đối với giáo xứ của tôi từ ngày tiếp nhận thông báo của tòa giám mục đã tìm cách sống an toàn, không gây phiền phức cho một ai, hay là làm cho người khác phải bận tâm là sống đúng như đợt dịch đầu tiên đã đi qua.

Cho nên, từ ngày đó nhà thờ đóng băng hết mọi sự! Không còn tiếng chuông ngân vang lên báo hiệu giờ thánh lễ sáng chiều, cùng những giờ đọc kinh liên gia vào tối thứ hai và tối thứ bảy hằng tuần.

Tiếp theo đó, là các sinh hoạt đạo đức khác cũng chẳng còn như các giờ chầu Thánh Thể hằng ngày, giờ tối mỗi ngày thứ năm cũng như đêm thứ sau đầu tháng…

Mặc dù, mọi người trong giáo xứ vẫn đang sống, thế mà giáo xứ có vẻ như là chìm vào chốn thinh lặng, im lìm…

Nhịp sống là như thế! Lại thêm bầu trời trong thời gian gần đây ảnh hưởng bởi mưa bão dầm dề, lại càng làm cho sự u ám đè nặng, bao phủ trên mọi người làm cho ai cũng cảm thấy buồn buồn làm sao!

Với một bầu khí u ám đến như thế, tôi lặng lẽ nhìn thời gian chậm chạp qua đi, để rồi chợt một lần tôi giật mình mà tự hỏi: Không hiểu những người vốn được mệnh danh là đạo đức, thánh thiện khi gặp phải tình trạng này thì làm gì? Họ sống thế nào? Để việc đạo đức, thánh thiện của mình không bị suy giảm hay bị sứt mẻ…trái lại được vững chắc và tăng tiến thêm?

Dĩ nhiên là tôi vẫn tin, những người này sẽ có rất là nhiều cách để làm việc đạo đức,  thánh thiện không bị suy giảm, như là sốt sắng trong âm thầm, lặng lẽ đến tham dụ thánh lễ trong số giới hạn được phép, thậm chí có lúc phải đứng ở bên ngoài, ngay khi các cửa nhà thờ đã đóng kín, vẫn sẵn sàng, vì vẫn còn những âm thanh của thánh lễ lọt ra ngoài được; hay là tranh thủ lúc sáng sớm, buổi trưa cũng như lúc chiều tối chẳng có ai đến viếng Chúa thì ta lặng lẽ ngồi bên Chúa tha hồ mà tâm sự chẳng thấy chán…

Ngoài ra, trong cuộc sống hằng ngày các công việc làm từ gia đình cho đến bên ngoài xã hội, thì làm với tất cả tâm tình yêu thương muốn giúp đỡ mọi người bao nhiêu có thể theo cách mà mình có được…

Ngược lại, đối với những người khô khan, nguội lạnh…không đặt nặng vấn đề đạo đức, thánh thiện… thì trong trường hợp bị đóng khung hết mọi sự, họ có suy nghĩ gì không? Và họ có ước muốn hay thao thức gì không?

Hay là khi họ không còn bị quấy rầy bởi tiếng chuông ngân vang vào buổi sáng sớm, vào buổi chiều hay một vài giờ báo hiệu sự đạo đức khác, họ thấy bình an hơn bao giờ hết! Giờ đây họ được tự do, thoải mái không còn phải bận tâm vào việc phải tham dự thánh lễ ngày chúa nhật cũng như những ngày lễ trọng nữa, như vậy cũng có nghĩa là những việc làm cho phải đạo không còn bị kiểm soát chặt chẽ nữa!

Với chủ trương sống độc lập, tự do, hạnh phúc như thời gian này đang tạo điều kiện cho họ, thú vị thật. Nhưng, có khi nào họ đặt vấn đề là nếu cuộc đời của ta mãi mãi cứ như thế, vậy thử hỏi cuối cùng rồi ta sẽ đi về đâu, và nhất là có được gì cho bản thân cũng như để lại cho con cháu sau này?

Vì vậy, sống không có mục đích, nhất là mục đích chính đáng thì có thể coi là thật nguy hiểm cho cuộc đời của ta ngay hôm nay, chứ không phải là ngày mai ở tận mãi nơi đâu…

Cho nên, trong hoàn cảnh mà con người đang phải đối diện với rất nhiều thách đố, để là người đạo đức hay không đạo đức đều cần phải suy nghĩ và một suy nghĩ tường tận, thấu đáo… bao nhiêu có thể, để cuộc đời của ta dù là đang ở đâu trong chốn trần gian này không trở nên vô duyên, lãng xẹt!!! Như câu ca mà ông bà đã nói “ Đã sinh ra trong trời đất, phải có danh gì với núi sông…”

Chỉ khi nào ta nhận biết điều thiết yếu cần phải có nơi bản thân ta trong cuộc sống này thì lúc đó ta mới có dịp nhận ra ý nghĩa và giá trị của Tôn Giáo đang đồng hành với con người. Và chỉ có như thế, ta mới tha thiết, mong muốn sống gắn bó với Tôn Giáo mà ta một cách nào đó đã chọn theo.

Quả thật, đúng là như thế, trời nắng thì ta đội nón, che dù, trời mưa thì ta mặc áo mưa hay cũng che dù, chứ không phải là cho rằng tôi chỉ có con người này, để trời mưa hay nắng…tôi vẫn chỉ có thế không hơn không kém, mặc kệ, tới đâu thì tới…!!!

Trong cuộc sống gắn bó với Tôn Giáo cũng như thế, trước sau như một ta tin vào Thiên Chúa và luôn tìm cách bày tỏ niềm tin đó bằng những cách thức mà ta có thể có được. Nhưng khi gặp phải sự cản trở bằng bất cứ lý do nào thì không phải là lúc đẩy ta đến chỗ bế tắc, là đầu hàng, bỏ cuộc…như nhiều người đã biểu lộ… mà ta vẫn còn có muôn vàn cách thế để sống trọn niềm tin ấy, chẳng những thế, qua những cản trở, khó khăn đó lại càng giúp cho niềm tin của ta phát triển một cách vững mạnh đầy hiên ngang hơn…

Vì vậy, với thánh lễ và chầu Thánh Thể onlie ta tham dự như thế nào? Ta hãy xét mình xem. Rồi thay vì đến nhà thờ tham dự thánh lễ, tham dự các sinh hoạt đạo đức…giờ đây trần gian này gọi ta sống mầu nhiệm thánh lễ, các sinh hoạt đạo đức với mọi người ta có làm và làm như thế nào, tới đâu…?

Chỉ cần một vài việc cần làm ngay trong cuộc sống chung quanh ta thôi, và ta làm thật lòng với tất cả tâm tình, thì chắc chắn ta sẽ nhận thấy biết bao là hồng ân mà Chúa tặng ban cho ta và đang chờ đợi ta thực hiện…Do đó, nhà thờ bị khép lại, ta đừng có vội nghĩ là không có việc “ sống đạo đức, thánh thiện ” nữa! Điều quan trọng là ta có mạnh mẽ sống trong mọi hoàn cảnh ấy không?

Thiên Quang sss

(1) https://zingnews.vn/pho-chu-tich-xa-bi-dinh-chi-cong-tac-vi-lo-la-chong-dich-post1116291.html

 

Tin khác
Video
Xem thêm Video khác
Tin đọc nhiều
Liên hệ qua Facebook
Thống kê truy cập