|
Điều không ai mong muốn Đọc bản tin nóng “Vụ nổ kinh hoàng ở thủ đô Beirut, Li Băng khiến ít nhất 100 người chết, hơn 4.000 bị thương, khoảng 250.000 người mất nhà cửa và khiến các bệnh viện địa phương quá tải….” (1) mà các trang báo mạng đưa lên hàng đầu, và chạy những từ phải chú ý… ai cũng phải giật mình, sửng sốt! Vì tai họa ập xuống chỉ trong vòng có 10 phút ngắn ngủi, trong nháy mắt đã xoa tan tất cả những gì mà con người đất nước này đã cố gắng xây dựng trong vòng mấy ngàn năm qua mới có được! Bởi vậy, người ta mới gọi đây là “giây phút kinh hoàng”, hay “đây là ngày tận thế…!” Vì sau giây phút ngắn ngủi ấy, với những con người may mắn sống sót thì chỉ còn hai bàn tay trắng và bắt đầu khởi nghiệp lại từ con số không! Đúng thế giờ đây, một nửa thành phố không còn nữa! Phần còn lại liệu có thể đứng vững theo thời gian không, hay là cũng phải đập bỏ để xây dựng lại cái mới cho chắc chắn, cho bảo đảm và an toàn hơn? Với sự việc như thế lấy đâu ra nguồn để xây dựng mới, trong khi cái ngày định mệnh này vẫn không ngừng ám ảnh, chi phối… Số người chết ngay lúc đầu có khoảng 78 người, nhưng cho đến nay đã là gần 150 người, chưa kể 100 người khác mất tích, và sẽ còn tăng nữa khi những đội cứu hộ tích cực tìm kiếm, dọn dẹp…. Nhưng cũng có khả năng, biệt tích luôn vì vụ nổ quá lớn, quá mạnh mẽ…cùng với con số ước tính có tới 5.000 người bị thương. (2) Số thương vong thật là khá lớn, trong khi ấy những bệnh viện lớn ở thủ đô lại bị phá hủy hết rồi cùng với nguồn thuốc nữa! Thì lấy đâu chỗ để điều trị cho những người bị thương đây, nhất là những người bị thương nặng? Và hơn nữa thuốc đâu mà có thể đáp ứng cứu chữa kịp thời? Điều này lại dẫn đến nguy cơ tử vong cao! Ngoài những số người chết và bị thương, số còn lại cũng rất đông. Giờ nơi trú ngụ không còn, cả chỗ ăn uống cũng vậy! Trong những ngày sẽ tới, họ sẽ ăn ở ra sao đây, để có được điều mà ai cũng mong ước “ an cư lạc nghiệp” ? Hình ảnh tang thương sau vụ nổ vẫn không sao dễ dàng quên ngay đi được, giờ đối diện với cuộc sống có quá nhiều thách đố, liệu họ có thể có được sự bình tâm để đối diện và vượt qua? Hay đã rối lại càng rối thêm…rồi họ sẽ như thế nào đây? Buồn không biết để đâu cho hết! Nhưng không thể ngồi đó mà nhìn để đi đến chỗ suy sụp lẫn thất vọng..! Mà phải kiên cường đứng lên làm lại cho dù là từ đầu. Trong chuyện này, không phải là một ai đó làm mà thôi, mà là toàn dân cùng chung tay trong sự yểm trợ của thế giới…mới hy vọng có thể vượt qua “ nỗi đau kinh hoàng ” mà vui sống được. Nghĩ thế thôi, mà chợt giật mình để rồi phải tự hỏi: Chẳng lẽ cuộc đời của mình ở chốn trần gian này chỉ có được như thế? Biết được câu trả lời hay không, không thành vấn đề, vấn đề quan trọng ở đây là chuyện “ ân đức ” mà ông bà đã tích cóp để lại cho con cháu; hay là lộc trời tặng ban cho con người, chúng ta phải biết xử dụng ra sao để sinh hiệu quả, tốt đẹp cho ta và cho mọi người từ hôm nay cho tới ngày mai. Đừng có ích kỷ hay kiêu ngạo…mà chỉ biết riêng có một bản thân ta hay một nhóm nhỏ bé nào đó…để rồi tới một ngày không một ai ngờ, ta phải lãnh nhận hậu quả, thì lúc đó ăn năn đâu còn kịp nữa? Với những điều tra nguyên nhân ban đầu của vụ nổ, ai cũng lờ mờ thấy rõ nguyên nhân của nó, nhưng sự việc đều xảy ra một cách hợp lý, đúng nguyên tắc…Không có gì đáng trách hay đáng bị kết án. Nhưng, nếu đọc kỹ và có một chút suy nghĩ thì sẽ thấy, trong sự việc này mọi người làm việc như một cái máy, không thấy có “ Lương tâm và trách nhiệm ” ở đâu cả! Vì vậy, nếu con người sống thiếu sự quan tâm, mà chỉ có thái độ cho xong việc để rồi sau đó là sự hờ hững, vô cảm, lạnh nhạt… như thế, chắc chắn không thể nào tránh khỏi những thảm họa tương tự! Cho nên, chúng ta hãy suy nghĩ lại về cuộc sống của mình mà mình đang sống với mọi người ngay hôm nay, để không bao giờ ta phải nghẹn ngào mà bật thốt lên những câu đau lòng “ Giá biết thế…Giả như…Nếu biết vậy…” Thiên Quang sss
· (1) https://dantri.com.vn/the-gioi/tham-kich-beirut-250000-nguoi-mat-nha-cua-benh-vien-qua-tai-nan-nhan-20200805165448137.htm(2) https://baodanang.vn/channel/5408/202008/lebanon-dieu-tra-vu-no-o-beirut-3585955/ |