Chúa nhật IV Phục Sinh

Chúa là mục tử chăn dắt tôi

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con vẫn biết trong cuộc sống này bất cứ một điều gì xảy ra hay tiến triển như  thế nào đều phải có đầu có cuối, ngay cả khi người ta gọi là tự nhiên, hay bất ngờ đi nữa! Không có gì là vụt đến vụt đi như nhiều người đã gán cho nó!!!

Do đó, qua bài Tin Mừng chúng con được nghe hôm nay, giúp cho chúng con thêm một lần nữa xác định chỗ đứng của chúng con trong cuộc sống này với Chúa để mối tương quan của chúng con làm sao có được những hiệu quả tốt đẹp, mỹ mãn nhất, vì “ Chiên của Ta thì nghe tiếng Ta ”.

Khi nhìn vào cuộc sống chúng con đang có với Chúa cùng với mọi người, chúng con luôn hãnh diện về những gì Chúa tặng ban cho chúng con cũng như những gì chúng con đền đáp lại ơn Chúa đã tặng ban. Dù cho cuộc sống còn lắm nẻo quanh co, lồi lõm, khúc khuỷu, gập ghềnh…và nhiều lúc chúng con bị chao đảo đến chóng mặt, đến xây xẩm mặt mày! Hay là những lúc bị mê hoặc, bị lôi cuốn bởi những hấp lực quyến rũ của trần gian để nhúng tay vào những việc gian manh, sai trái…hay là chính nơi bản thân bị thôi thúc bởi những ý tưởng, suy nghĩ…muốn được tự do, làm gì thì làm…không ai có thể kiểm soát hay điều khiển, lèo lái được!

Nhưng rồi, nhờ sự trung thành với các việc đạo đức cơ bản như tham dự thánh lễ hằng ngày, trong đó được lắng nghe Lời Chúa dạy dỗ, hướng dẫn, được đón nhận Chúa Giêsu Thánh Thể, là lương thực bổ dưỡng giúp cho chúng con mạnh sức mà vượt qua những thử thách của con người cũng như của trần gian này.

Những điều cơ bản đó, chẳng khác gì hình ảnh những con chiên được ở trong đàn chiên, được người mục tử dẫn dắt đi đến những đồng cỏ tươi xanh, và được trở về đàn sống yên vui, êm ấm trong đêm đen đang vây quanh, và cả những đe dọa khác nữa…

Bên Chúa, trong Chúa…chúng con sống bình an, không phải chịu cảnh vất vả ngược xuôi trăm bề… mặc dù có không ít người xúi quẩy hãy sống cho thỏa ý riêng mình, đừng để Chúa xỏ mũi kéo đi..! Hay là những cám dỗ thôi thúc trong con người, cứ thử một lần xem sao? Chúa là Đấng nhân từ, Chúa đâu có lỡ hẹp hòi khi chúng con “xé rào” và sau đó quay trở về như dụ ngôn “ người con hoang đàng ” vậy!

Cho nên, trong cuộc sống đã qua và hôm nay đã có rất nhiều người tài giỏi và đã nương tựa vào đó để mà tuyên bố mạnh miệng là chẳng có sợ một ai, ta là nhất…nhưng cuối cùng thì cuộc đời người ấy thu lượm được gì? Nếu không phải là sự ê chề, thất vọng, chán chường…chẳng những làm băng hoại cuộc đời của mình, mà còn làm ảnh hưởng trầm trọng đến nhiều người khác nữa, mà Tin Mừng gọi là kẻ trộm..!

Chẳng hạn như khi chúng con đang trải qua thời kỳ dịch bệnh đầy nguy hiểm Virus Corona. Dịch bệnh này đến với hết mọi người trên thế giới, chẳng chừa một ai, kể cả những vị bác sĩ nổi tiếng tài giỏi, nhất là khi chỉ cần một khinh suất nho nhỏ…là cũng đủ để con Virus này hạ gục ngay! Vì thế, ít ai dám vỗ ngực xưng hùng xưng bá khi phải ở  giữa con Virus chẳng có cảm tình ấy!!!

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con tuy chỉ là một số nhỏ trước một thế giới rộng lớn bao la, nhưng chúng con lại rất hãnh diện về những gì đã nhận được từ Chúa Giêsu Thánh Thể, là vị mục tử nhân lành đầy yêu thương, nhất là hằng mong muốn cho những ai theo Ngài được sống trong hạnh phúc vĩnh cửu, muôn đời…

Để rồi, theo thời gian qua đi, chúng con luôn cố gắng làm cho hình ảnh quý báu này được lan rộng, được đến với mọi người như Lời Chúa đã từng mời gọi và nhấn mạnh với chúng con. Chẳng hạn như trong ngày lễ Phục Sinh vừa qua, tuy chúng con không được phép tổ chức rầm rô, hoành tráng…như những năm trước, vì đang ở trong thời gian cách ly dịch bệnh Virus nghiêm ngặt! Nhưng chúng con vẫn cố gắng biểu lộ niềm vui mừng hạnh phúc mà một phần nào đó chúng con cảm nhận được qua sự hiện diện bên Chúa Giêsu Thánh Thể cách thầm lặng trong nhà thờ, như khi chúng con cùng với mọi người cùng nhau chung vui mừng lễ với sự đơn sơ chưa từng có bao giờ, qua cái nắm tay, qua lời hỏi thăm thân tình, và cả qua sự giúp đỡ từ tiền bạc đến vật chất nữa… !

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, tuy chúng con đã có nhiều cố gắng nhận biết về Chúa là người Cha nhân lành, chẳng khác gì một vị mục tử luôn tận tụy đến hết lòng vì đoàn chiên, lo lắng cho các con chiên được mạnh khỏe lớn lên và phát triển, không hề có ý định loại bỏ bất cứ một con chiên ốm yếu, ngay cả khi bị lạc đàn nữa. Hình ảnh Giuđa, Phêrô và cả Phaolô…luôn là một bằng chứng rõ nét để chúng con cảm nhận được niềm vui sống trong Chúa là như thế nào.

Tuy vậy, khi bình tâm suy xét cuộc đời theo Chúa của từng người chúng con dưới ánh sáng và tác động của bài Tin Mừng hôm nay đã giúp cho chúng con nhận ra những hạn chế, những lỗi lầm, những thiếu sót…mà chúng con vẫn thường vấp ngã, sơ xẩy! Tuy chúng chỉ là vụn vặt, tầm thường, nhỏ bé…không đáng gì mà phải lo lắng, quan tâm…Nhưng chúng con vẫn nhớ câu nhắc nhở của người xưa, đó là “ Đừng khinh lỗ nhỏ, coi chừng đắm tầu!”

Vì vậy, lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin trợ giúp và nâng đỡ để chúng con luôn biết điều chỉnh cuộc đời của chúng con trong từng giây phút của cuộc sống, luôn sống phù hợp với Chúa và với mọi người trong đàn chiên mà Chúa đã dành sẵn cho từng người chúng con…như chính Chúa đã quả quyết: “Thật, tôi bảo thật các ông: Tôi là cửa cho chiên ra vào… Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được đồng cỏ. Tôi đến để cho chiên được sống và sống dồi dào…”

 

Thiên Quang sss

 

Rồi ngày ấy cũng phải đến

Hôm nay, sau khi hết cách ly gần như là trên toàn quốc, tôi lại khăn gói trở về chốn cũ để tiếp tục công việc đã nhận lãnh trong cuộc đời. Vì thời gian tôi ở ngoài đây đã kéo dài tới một tháng, chẳng có làm gì được như mong muốn! Phần tôi mới trải qua một ca phẫu thuật trầm trọng, công việc đã lên chương trình không thể hoãn được, phải thực hành thôi. Thế mà khi mới bắt tay vào việc thì gặp ngay thời gian phải cách ly nghiêm ngặt, nên coi như là trắng tay! Trong tình hình như vậy, khi tôi bộc lộ ý định trở về, đã có rất nhiều người thấy thương nên đã có những sự níu kéo, mời gọi…để tôi có thêm thời gian đến với họ, khi họ cho rằng coi như là tôi đang trong thời gian dưỡng bệnh vậy. Ai mà trách được? Vì cần phải lấy lại sức khỏe để mà phục vụ về lâu về dài….

Khi nghe được biết bao tấm lòng đầy chân tình ấy, tôi thật là cảm động về những gì mà họ dành cho tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn xách va ly lên đường trở về, không thể trì hoãn được nữa với lời hứa hẹn chờ một dịp khác trong một ngày gần đây…sẽ gặp lại nhau.

Hơn nữa, tôi cũng nói với những người ấy rằng “ Chúa đã yêu thương tôi thật là nhiều, vì đúng ra trong thời gian tuần chầu lượt của giáo xứ, tuần thánh, tuần bát nhật Phục Sinh cũng như thời gian Phục Sinh vừa qua tôi phải làm việc nhiều lắm. Vậy mà, khi dịch Virus Corona bất ngờ xuất hiện, mọi sự trong cuộc sống xã hội đều bị ngưng lại! Tôi cũng đâu làm gì được hơn ngoài việc sáng dâng lễ, thời gian còn lại là cứ ở trong khuôn viên nhà xứ, rộng lớn, ít bóng người qua lại… kể cả ngày chầu lượt hay ngày lễ Phục Sinh. Mà ai cũng biết là ở ngoài Miền Bắc này mấy ngày lễ đó thật là náo nhiệt, linh đình, trọng thể về đủ mọi mặt…

Với một lịch trình bất ngờ như thế thì còn đòi hỏi gì hơn nữa? Hơn nữa đây cũng là một điều tất yếu đến với con người trong hoàn cảnh ấy có suy nghĩ gì? Và có đón nhận được gì không? nhất là ngày nào hay lúc nào cũng được nghe đi nghe lại vấn đề liên quan đến Covid -19, mà phát ngán đến phát sợ!

Nhưng cho dù chúng có ghê gớm đến đâu thì cũng đến một lúc nào đó, chúng bắt buộc phải dừng lại và chạy trốn… không thể nào kéo dài hay tồn tại đến muôn đời được!

Trước sự tung hoành của dịch Virus như không có đối thủ, biết bao sự phải ùa theo…làm cho rất nhiều người phải ngao ngán, thở dài…nhưng rồi cũng sẽ có một ngày phải lụi tàn như kiểu gió vào nhà trống!

Vì chúng có đến là phải có đi; chúng có xuất hiện là phải đến lúc biệt tăm…dưới trần gian này chẳng có gì là muôn đời!!!

Giữa những điều tạm thời đó, có một điều quan trọng mà mỗi người phải nhìn ra và đọc được, đó là mình sống ra sao với con người của mình nhất là đối với Thiên Chúa, Đấng tạo dựng nên con người, cũng như với anh chị em của ta…cho có ích lợi, cho có ý nghĩa hết cả cuộc đời của ta. Chứ không phải là sống qua ngày đoạn tháng hay một khoảnh khắc nào đó rồi thôi…

Cứ nhìn sơ sơ qua những việc diễn tiến trong đời sống xã hội cũng như những sinh hoạt tôn giáo rơi vào giai đoạn cao điểm là ta rất dễ nhận ra cách ứng xử cũng như tấm lòng của chính mình cùng với mọi người.

Dĩ nhiên, là ai cũng sợ, ai cũng phải đề phòng, ai cũng phải tránh né…để nó không dây dưa bám lấy mình…mà gây ra biết bao nguy hiểm, tác hại…! Nhưng, nếu chỉ như thế thì có khác gì sự đầu hàng, bỏ cuộc…để chúng muốn tung hoành ra sao thì cứ tung hoành! Thế thì còn gì là con người, một người có niềm tin vững mạnh vào Đấng đã chết và sống lại để dẫn mọi người vào cuộc sống vĩnh cửu muôn đời ngay từ trong cuộc sống đầy sóng gió phong ba này….

Bởi vậy, trong đời sống của xã hội có nhiều đổi thay, ảnh hưởng đến rất nhiều người, và người ta cho rằng đây là phép thử của lòng nhân ái, của lòng yêu thương…Đối với người có niềm tin cũng thế, trong cơn đại dịch xảy ra đó, niềm tin được hiện diện dưới một khía cạnh khác, và như vậy, mỗi người của chúng ta có nắm bắt kịp và thích ứng với chúng để niềm tin không bị mất đi, trái lại luôn vững mạnh và phát triển không? Có hay không điều này mỗi người chúng ta tự đánh giá, để qua đó, ta biết rằng mình theo Chúa đến đâu?

Vì vậy, nếu ta không theo Chúa đến cùng trên Núi Sọ để cùng chết và được Sống Lại với Ngài thì coi như là ta  thua cuộc và sự thua cuộc ấy đến ngay trong cuộc sống này chứ chẳng có ở mãi đâu xa!!!

Thiên Quang sss

 

Việc cần phải làm ngay hôm nay

Người ta vẫn thường nhấn mạnh: “ Không có đường, ta cứ đi mãi đi hoài, riết rồi cũng thành đường”. Quả thật đúng là như thế, vì qua sự kiên trì, nhẫn nại…theo thời gian, thì chẳng có gì là không bị khuất phục, chỉ sợ một điều đó là ta làm sự gian dối, sự trái, sự xấu xa, tội lỗi mà thôi!

Nhưng, đối với những điều tốt đẹp mà con người hằng mong ước thì không có dễ dàng và đơn giản như vậy! Mặc dù ai cũng biết đây là điều ta cần có và cần phải làm ngay bây giờ, tại đây…Thế mà lắm lúc ta lại cứ chần chừ, e dè…tính toán hơn thiệt.

Sở dĩ có điều tréo cẳng ngỗng này là vì ta gặp những cản trở, chướng ngại to lớn ngay trong con người của ta, mặc dù chúng chẳng là gì hết! Vậy mà chúng lại có những tác động thật là ghê gớm chẳng một ai có thể ngờ! Chẳng hạn như tính tự cao tự đại, tính kiêu ngạo, tính tự ái, sự sĩ diện…để không chấp nhận sự hạ mình, sự khiêm tốn, ngay cả chấp nhận lùi một bước, hay là sự nhường đường cho một người hèn kém hơn ta rất nhiều, để họ đi trước, kể cả khoe khoang nữa…

Với những sự việc như vậy, khi đi vào trong cuộc sống, ta lại phải đụng chạm đến muôn người, mỗi người mỗi vẻ, đâu có ai có cái nhìn hay có suy nghĩ giống như ta? Ngay cả khi giống như ta đi nữa,  thì cách hành xử của họ cũng rât khác với lẽ thông thường, mà ta và nhiều người vẫn thường nghĩ!!! Cho nên, đúng như thánh Phaolo đã phải than thở mà thốt lên “ Điều tôi muốn, tôi lại không làm. Điều tôi không muốn, tôi lại làm!”

Trong những ngày vừa qua, con người bất ngờ phải đối diện với một tai họa khủng khiếp, đó là dịch Corona- 19! Trước tai họa ghê gớm này mọi người đã tìm cách tránh né, ngăn ngừa, cũng như loại bỏ chúng bằng những gì mình có được. Cách đơn giản và ai cũng làm được ngay trước mắt, đó là hạn chế tiếp xúc bao nhiêu có thể, để rồi sau đó là đi đến những chuyện khác nữa. Và ai cũng phải công nhận là việc làm này có hiệu quả tốt đẹp.

Với một biện pháp như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng nhiều đến các việc trong đời sống thường ngày của con người, trong đó có cả đời sống tâm linh. Đối với Giáo Hội Công Giáo thì là dừng việc dâng thánh lễ và các hình thức sinh hoạt đạo đức có đông người, kể cả ngày lễ trọng đại của Giáo Hội như đại lễ Phục Sinh vừa qua!

Thời gian đã kéo dài hết tuần này đến tuần khác, và chưa biết đến bao giờ mới hết! Vì đến giờ phút này, người ta mới có ngăn chặn được chúng thôi, chứa chưa phải là diệt chúng hoàn toàn! Giáo Hội trong sự khôn ngoan cũng đã lo liệu cho các tín hữu trong thời gian phải tạm ngừng như vậy không bị bỏ rơi, buông lỏng…mà nhạt nhòa niềm tin đã có từ bao lâu nay. Giáo Hội đã tìm đủ mọi cách để củng cố, nâng đỡ…niềm tin của con người trong hoàn cảnh đầy phức tạp và khó khăn này.

Như vậy, trong lúc này không còn là lúc người tín hữu được nghĩ là mọi sự đã dọn sẵn mà ta chỉ có việc đưa tay ra nhận lấy mà ăn nữa! Người tín hữu bây giờ phải chủ động, hay có những tính toán qua việc ra công làm thế nào để hồng ân Chúa trao ban qua những lo liệu, tính toán của Giáo Hội được đến và được phát huy nơi chính mình. Thực sự phải là như thế từ rất lâu rồi, chứ không phải là bây giờ mới có chuyện này.

Cho nên, điều này không có xa lạ đối với những người đã quen “ lắng nghe Lời Chúa dạy và đem ra thi hành…”

Để rồi nhận ra được ý nghĩa và giá trị của lời mời “ Ai muốn theo Tôi, hãy vác thập giá mình hằng ngày mà theo Tôi…”

Hay là “ Người ta cứ dấu này, nhận biết anh em là môn đệ của Thầy, đó là anh em biết sống yêu thương nhau ”. Và cung cách yêu thương giống như Chúa đó chính là “ Con Người đến để phục vụ và yêu thương…”. Trong việc yêu thương thì phải làm sao làm nổi bật được “ Không chỉ yêu những kẻ yêu mình, mà cả những kẻ thù…” nữa.

Bởi vậy, ngày xưa Đức Giêsu đã mời gọi Giakêu, Lêvi, Phêrô, Phaolô… và hôm nay là mỗi người chúng ta với một lời mời gọi tha thiết “ Hãy theo Ta ”. Mỗi người mỗi vẻ, mỗi khía cạnh, chẳng có ai giống ai…Và các vị này đã đi trọn con đường theo Chúa của mình. Như vậy, còn ta thì sao?

Nhận biết và tự hỏi như thế, để rồi khi nhìn vào ngôi thánh đường lặng im đang đứng sừng sững giữa khu phố, giữa xóm làng, kể cả bên cánh đồng lúa xanh đang vươn lên giữa bầu trời âm u, gió rét của khi hậu Miền Bắc…mà tự nhủ: Tôi phải làm gì và làm sao để niềm tin nơi tôi luôn ngẩng cao đầu…cho dù biết bao ngăn trở đang giăng đầy trước mắt cũng như luôn rình rập quanh đâu đó?!

Giờ phút quý báu lặng thinh này mà tôi không có phút hồi tâm mà có những quyết định mạnh mẽ cho bước đi tới thì ngày mai qua đi, tiếng chuông lại vọng về, lời kinh lại vẳng bên tai, các nghi lễ đạo đức lại tái diễn…tôi sẽ có được thêm những gì hay chỉ là những trống rỗng vô vọng mà thôi?!?!..

Vì thế, khi ta vẫn thường nghe nói tất cả đều là hồng ân Chúa tặng ban. Nhưng, điều quan trọng nhất là trong hoàn cảnh ấy, ta có biết đón nhận và sống với những hồng ân ẩn chứa trong cuộc sống đầy thách đố mà ta phải đối diện hằng ngày không?

Hãy nhớ lại khi Chúa Giêsu bị kết án, vác thập giá lên núi Sọ, người ta cứ tưởng là mọi sự đã được khép lại, chôn sâu và xóa bỏ tất cả trong huyệt đá lạnh lẽo, âm u khi Chúa tắt hơi thở… Chẳng những thế còn được một tảng đá lấp cửa mộ niêm phong đàng hoàng cùng với toán lính canh gác cẩn thận. Vậy mà trên đường đi đó, một người có tên là Simon đã được chung phần với Chúa qua việc vác đỡ thánh giá Chúa, bên cạnh đó, bà Veronica còn được Chúa in dấu khi bà trao khăn cho Chúa lau khuôn mặt đang đẫm mồ hôi cũng máu đang rướm ra trên khuôn mặt bị hành hạ thảm thương…

Ngoài ra, trong giây phút cuối cùng, tên trộm lành đã được phúc chia phần vinh quang với Chúa khi ông nhận biết và cầu xin Chúa khi trở về nơi hạnh phúc muôn đời đừng quên ông…

Chẳng những thế, người sỹ quan ngoại giáo theo lệnh trên ban bố phải thi hành bản án nghiệt ngã đã nhận biết và tuyên xưng Chúa là Đấng Thánh.

Và hơn thế nữa, những người Do Thái, kẻ đã vào hùa với những người có quyền trong đạo lẫn trong xã hội mà kết án Chúa một cách mạnh mẽ.. khi tận mắt chứng kiến và tai nghe rõ ràng Lời Chúa Giêsu thưa với Đấng trên cao là “ Lạy Cha, xin tha cho chúng, vì chúng không biết việc chúng làm…” cũng như sau đó là “ Mọi sự đã hoàn tất…” mà khóc lóc, đấm ngực, ăn năn trở về…

Vì vậy, không có gì là đi ngoài thánh ý của Thiên Chúa. Do đó, nếu ta biết đón nhận và sống… thì chắc chắn sẽ sinh nhiều ơn ích cho ta; ngược lại thì coi như là trắng tay, là “ Dã tràng xe cát biển Đông…”

Đừng lo lắng, sợ hãi, thất vọng, đừng chán chường, đầu hàng, bỏ cuộc…mà trong mọi hoàn cảnh, mọi sự kiện…ta luôn biết bình tâm đón nhận với sự soi sáng của Chúa mà bước theo bàn tay Chúa đang đưa ra để dẫn dắt ta trên mọi nẻo đường…Với một niềm tin mạnh mẽ, vững chắc, mọi sự sẽ tốt đẹp đến chẳng thể nào ngờ…như biết bao vị thánh, những người đạo đức đã cảm nghiệm được và truyền lại cho chúng ta hôm nay…!

Thiên Quang sss

Tin khác
Video
Xem thêm Video khác
Tin đọc nhiều
Liên hệ qua Facebook
Thống kê truy cập