Lộ Đức:

Một phép lạ vĩ đại đã xảy ra

Trên tờ báo “Hang Đá Lộ Đức” số ngày 27.11.1960 đã đăng tải một phép lạ tại Lộ Đức.

Một bé trai mới 12 tuổi bị một thứ bệnh nguy hiểm, người mọc đầy ung nhọt, lở loét đau đớn vô cùng. Tuy vậy, em luôn vui vẻ và cám ơn tất cả những sự giúp đỡ của mọi người dành cho em. Khi biết mình không còn hy vọng có thể sống được nữa, em vẫn không buồn bã thất vọng, em chỉ ước ao một điều duy nhất là được đến kính viếng Đức Mẹ Lộ Đức mà em đã được nghe nói đến từ lâu.

Tuy nhiên, cha em là một người vô thần quá khích, đến nỗi mẹ em cũng phải theo ông luôn. Vì thế cha em đã phản đối việc làm “mê tín” đó, ông cương quyết không cho phép em đi kính viếng Đức Mẹ Lộ Đức. Nhưng cuối cùng, ông thấy việc từ chối này đã gây nên bao buồn sầu và đau khổ cho cả gia đình. Và ông đã đồng ý, nhưng cấm ngặt mọi người khi trở về không được kể lại những chuyện lăng nhăng ở đó.

Dù không muốn, nhưng bà mẹ phải đi theo cậu bé, vì em luôn cần được săn sóc. Khi đến Lộ Đức hai mẹ con đến một dưỡng đường ghi tên và được một nữ y tá đón tiếp hết sức thân thiện. Vào ngày thứ ba, bà mẹ nói với nữ y tá: “Đã 25 năm nay tôi chưa hề đi xưng tội. Cô có tin là con trai tôi sẽ lành bệnh, nếu tôi chịu các phép bí tích?” Cô y tá trả lời là không ai có thể quả quyết trước được như vậy. Chỉ một điều chắc chắn là Thiên Chúa sẽ bù đắp cho thiện ý của chúng ta một cách dồi dào những gì hữu ích cho chúng ta, nghĩa là Thiên Chúa không nhất thiết ban cho chúng ta những gì chúng ta thấy tốt và khẩn khoản nài xin Người, nhưng là những gì Người thấy tốt cho chúng ta.

Trong ngày hôm đó, bà mẹ đã đi xưng tội và rước lễ sốt sắng, và bà cảm thấy vô cùng sung sướng hạnh phúc trong tâm hồn. Nhưng bà xin mọi người đừng nói cho con trai bà biết điều đó, vì bác sĩ đã cảnh cáo là chỉ một cảm xúc mạnh, kể cả cảm xúc vui mừng, cũng có thể làm cho đứa con bà chết ngay. Cô y tá hứa sẽ giữ im lặng.

Nhưng trước khi từ giã Lộ Đức để trở về nhà, cô y tá đã hỏi cậu bé: “Em có hài lòng về chuyến kính viếng Đức Mẹ Lộ Đức không?” Cậu bé liền trả lời: “Con đã thưa với Đức Mẹ là con hài lòng và thích cho mẹ con được ơn ăn năn trở lại còn hơn là chính con được lành bệnh.” Và em đã khóc.

Bấy giờ cô y tá hỏi bác sĩ là cô có được phép an ủi cậu bé bằng cách nói cho cậu hay là mẹ cậu đã ăn năn trở lại, viên bác sĩ đồng ý. Cô y tá liền hỏi cậu bé: “Em có thể giữ im lặng không được nói cho ai về một phép lạ vĩ đại, kể cả mẹ em?” Sau một vài giây ngập ngừng, cậu bé trả lời: “Vâng, con xin hứa.” Nghe thế, cô y tá liền nói với đứa bé: “Em xem, ở Lộ Đức, mẹ em đã đi xưng tội và rước lễ rồi đó!”

Bỗng chốc cô y tá vô cùng luống cuống sợ hãi vì từ cậu bé chiếu toả ra một sự kỳ diệu, có thể nguy hiểm cho sức khỏe cậu. Nhưng niềm vui sướng của cậu bé cũng khiến người ta phải liên tưởng tới Thiên Đàng. Sau đó, cậu bé nói: “Bây giờ con có thể an tâm chết được rồi!” Và em cố gắng khoanh đôi tay sưng phù lên ngực.

Mặc dù tình trạng sức khỏe mỗi ngày một xấu, nhưng khuôn mặt thanh thản sung sướng của em không chút suy giảm. Em nằm trên giường trông giống như một vị Thiên Thần. Sau khi em trở về và vào nằm trong nhà thương, tại đây em nói với một nữ y tá là em muốn được chết ở trong gia đình giữa cha mẹ em. Vì thế, người ta liền đưa em về nhà, giờ cuối đời em đã đến gần, em sắp được Chúa đem về Thiên Đàng.

Gia đình em ở trong một khu phố “đỏ” ngoại ô, một nơi chỉ toàn những gia đình người vô thần ở. Cô y tá từ Lộ Đức luôn đến thăm và cầu nguyện cho em, vì cô rất có cảm tình với em. Em bé nằm trên giường với một mỉm cười siêu nhiên thánh thiện rạng rỡ trên khuôn mặt thơ ngây của em. Sự bình thản đó cũng tỏa ra trên nét mặt của mẹ em. Bà nói với cô y tá: “Cô ạ, một phép lạ đã xảy ra trong tối qua. Khi thằng bé nhà tôi hầu như tắt thở, thì chồng tôi đứng dậy và nói với tôi: ‘Anh muốn nhìn con lần cuối’. Tiếp đến, sau khi do dự một lát, ông ta đã lấy hết can đảm và nói với tôi: “Sáng mai, em hãy đưa anh đi gặp một vị Linh Mục”

(Lm Nguyễn Hữu Thy)

Từ lâu chúng ta vẫn nghĩ Chúa Giêsu Phục Sinh là kể từ đây thần chết không còn chế ngự được Ngài, ngoài ra Ngài cũng chiến thắng tội lỗi và Ngài thông ban ơn đó cho những ai kết hiệp với Đức Giêsu Kitô khi lìa bỏ cõi trần gian này.

Nhưng hôm nay khi đọc bài kể trên, tôi nhận ra và xác tín mầu nhiệm Phục Sinh này không chỉ là như thế, mà mầu nhiệm này có ngay trong cuộc sống mà ta đang sống. Dĩ nhiên là không có trọn vẹn hay chưa đến ngay, nhưng sẽ ló rạng dần dần qua từng sự kiện xảy ra trong cuộc sống cho tới ngày được hoàn tất. Như vậy mầm Phục Sinh đã ở sẵn trong ta, khi ta lãnh nhận Bí Tích Thánh Tẩy, khi ta tham dự thánh lễ, đón nhận Chúa Giêsu Thánh Thể.. điều quan trọng là ta có biết khơi lên, cũng như chăm sóc để đạt kết quả tốt đẹp hay không?

Đọc xong câu chuyện này cùng với bao câu chuyện xảy ra trong cuộc đời của mỗi người chúng ta, có lẽ chúng ta cũng khao khát được một lần diễm phúc sống trong ơn Chúa và cũng cầu mong những người khác cũng nhận được hồng ân ấy. Nhưng khi nhìn lại chính mình thì thấy khó quá! Đúng thế, tuy vậy không phải là bế tắc, là thấy thất vọng, đặc biệt là trong năm kỷ niệm 100 năm ngày Đức Mẹ hiện ra tại Fatima, chúng ta tìm đến và học theo con đường Mẹ đã đi và để lại. Chắc chắn Mẹ Maria sẽ giúp mỗi người chúng ta những cách sống ơn nghĩa Chúa cách phù hợp nhất. Cứ tin đi rồi sẽ nhận được như chuyện cậu bé trai được thuật lại ở trên. Chẳng những thế, với những ai trọn một niềm tin như Mẹ Maria với tiếng “Xin vâng”, Chúa còn ban những điều mà chúng ta chẳng dám mong, vì Ngài là Tình Yêu, là Đấng đầy Lòng Thương Xót. Có một điều là ta có dám tin và sống như cậu bé trong câu chuyện này không?

Thiên Quang sss  

Tin khác
Video
Xem thêm Video khác
Tin đọc nhiều
Liên hệ qua Facebook
Thống kê truy cập