Bước theo tiếng Chúa mời gọi

Như ngày xưa, Chúa đã gọi thánh Phêrô, thánh Phaolô cũng như biết bao vị thánh cùng các người sống đời thánh thiện, đạo đức sau này…và hôm nay lời mời gọi năm xưa vẫn còn tiếp tục để trong đó có cả tôi. Mỗi người mỗi hoàn cảnh, địa vị khác nhau, chẳng có một vị nào giống một vị nào. Nhưng các vị đều có một điểm giống nhau, đó là niềm tin và lòng mến.

Đối với niềm tin nơi các ngài thì thật là kiên trung và vững mạnh. Chính các ngài đã xác tín như thánh Phaolô đã bộc lộ: “Anh em hãy bắt chước tôi, như tôi bắt chước Đức Kitô”. (1 Cr 11:1)

Điển hình như nơi thánh Phêrô, khi Chúa Giêsu hỏi “ Còn các con, các con nói Thầy là ai?” sau khi Chúa đã được biết sự đánh giá của người khác về Ngài. thánh Phêrô đã nhanh nhẹn trả lời “ Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”( Mt 16,16)

Hay là ở một dịp khác, khi Chúa Giêsu đề cập đến việc “ Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì có sự sống đời đời..”.( Ga 6,56) Người Do Thái đã phản đối mạnh mẽ trong đó có một số các môn đệ không chịu được đã bỏ đi! Trước tình hình đó, Chúa Giêsu đã hỏi các ông còn còn lại “ Cả các con nữa, các con cũng muốn bỏ đi hay sao?”. Và thánh Phêrô đã bộc trực trả lời “Lạy Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết theo ai? Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng con tin và chúng con biết rằng: Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên  Chúa” (Ga 6 , 70).

Đối với thánh Phaolô cũng tương tự như thế, khi ngài quả quyết “ Người công chính sống bởi đức tin ”.( Rm 1,17) Và đức tin đó là “ Tôi sống không phải là tôi sống mà là Đức Kitô sống trong tôi ” ( Gl 2,20) Chính vì vậy, mà ngài đã mời gọi “ Dù ăn, dù uống, hay làm bất cứ việc gì, anh em hãy làm tất cả để tôn vinh Thiên Chúa” ( 1 Cr 10, 31 )

Đối với cha thánh Eymard, đấng sáng lập Dòng Thánh Thể, ngài đã xác quyết “ Chúa đã gọi tôi phục vụ Thánh Thể Người, cho dù tôi bất xứng…”

Với một tấm lòng thành và trung kiên để cho dù trong cuộc sống khi phải đối diện với biết bao thử thách, gian nan, vất vả và cả những nhục nhằn, gian khổ…các ngài vẫn một lòng một dạ sống gắn bó với Chúa cho đến cùng. Giả như có một lúc nào đó, bởi bản tính mỏng dòn yếu đuối của con người…mà vấp phải sự sa ngã, kể cả sự thoái lui, đầu hàng bỏ cuộc…thì khi tỉnh giấc, các ngài đã mau mắn ăn năn, sám hối…mà quay trở về và sống nhiệt thành hơn nữa để bù vào những sự yếu đuối đã vấp phạm…như thánh Phêrô đã thể hiện khi Chúa hỏi tới ba lần “ Con có yêu mến thầy không?” Và thánh Phêrô đã khiêm tốn thú nhận “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy ”( Ga 21,17) Chính vì vậy, các ngài nhờ ơn Chúa phù trợ mà đạt tới đỉnh cao hạnh phúc viên mãn…mà ngày hôm nay được nhiều người chiêm ngưỡng, ái mộ…

Nhìn vào các ngài, nhìn vào cuộc đời của tôi, tôi nhận ra ơn Chúa đã thương tôi như thế nào. Cách đây 40 năm tôi buông bỏ cuộc sống trần gian để bước theo tiếng Ngài mời gọi sống đời hiến dâng, giữa lúc xã hội đầy những khó khăn đủ kiểu! Và đối với Giáo Hội thì có lẽ còn thê thảm hơn nữa, vì gặp nhiều chướng ngại cùng những hạn chế…đủ đường, đủ cách!!!

Cho nên, khi tôi bước vào đời sống thánh hiến chẳng một ai có  thể hiểu được? Để có người nghi ngờ là tôi tìm cách chạy trốn một sự việc quan trọng nào đó? Với riêng tôi, tôi tin vào Chúa và cứ thế mà bước đi, chẳng cần biết tương lai mai ngày ra sao, ngoài tấm lòng “ say mê”. Vì khi nhìn về “ Lý lịch bản thân” trong thời gian đã qua có nhiều bất toàn, khiếm khuyết đối với tiêu chuẩn của xã hội hiện tại và một cách nào đó cả đối với Giáo Hội!

Từ quê nhà thuộc giáo xứ Tân Mai, giáo phận Xuân Lộc đến hội Dòng Thánh Thể ở giáo xứ Khiết Tâm của giáo phận Sài Gòn, rồi đến Nông Trường Trúc lô 06 Củ Chi, nơi được mệnh danh vùng “ đất thép thành đồng” để lao động cùng với quý thầy thuộc Hội Dòng Tên, Đaminh, Phước Sơn, Salediêng, cùng với quý Soeur dòng Mến Thánh Giá Chợ Quán và Phát Diệm- Gò Vấp. Tại đây chỉ có một thời gian ngắn thôi nhưng đầy thấm thía! Nắng thì khô rang, cứng ngắc, mưa thì lầy lội, nhão nhoẹt…đầy khốn khổ, vất vả…Mặc dù là như thế, nhưng tinh thần của quý thầy và quý Soeur thật là tuyệt vời, tinh thần của những người thánh hiến, sống trước hạnh phúc Nước Trời ngay tại trần gian này. Bởi vậy, ở đây không chỉ có những người cùng một chí hướng sống với nhau, mà còn có những anh chị em đi kinh tế mới cùng sống. Và quý thầy, quý Soeur đã sẵn sàng chấp nhận và chia sẻ những gì mình có cho họ mà không hề tính toán, ngoài những yêu cầu, những mong muốn họ biết sống tử tế với nhau…

Rời Nông Trường trở về Hội Dòng để sau đó là về giúp xứ giáo xứ Long Đại thuộc giáo phận Sài Gòn. Điểm đặc biệt của giáo xứ này là thuộc cù lao Long Phước, ngoại ô của thành phố, nhưng lại rất xa, vì phương tiên di chuyển chỉ có đò ngang, đò dọc không hơn không kém! Mãi sau này ở dưới xã mới có được một cây cầu nối liền hai bờ, làm cuộc sống đi lại khá hơn…Ngoài ra, đây cũng là điểm được mệnh danh là “ vùng bưng 6 xã huyện Thủ Đức ”. Một vùng nổi tiếng trong thời chiến tranh…

Hết hạn ở giáo xứ long Đại lại tiếp tục đi giúp xứ ở Xuân Thanh thuộc giáo hạt Xuân Lộc giáo phận Xuân Lộc, nơi có cha Bác, anh ruột của bố với hy vọng được nâng đỡ cho con đường bước tới. Nhưng sau ba năm ở đây thì vỡ mộng, gãy cánh…với nhiều vết thương tơi tả, mà lê lết trở về Hội Dòng sống nép mình, sống an phận cho hết kiếp người! Và chính tại thời điểm này, một lần nữa số phận được quyết định một cách cay đắng nghiệt ngã! Ra đi, để mở một tương lai, thế mà mọi kỳ vọng đó đều sụp đổ một cách bi đát, thê thảm… thì khi trở về, ai có còn chấp nhận cho một hy vọng hay mong muốn gì nữa?!

Thôi thì số phận mình là như thế, phải chấp nhận chứ biết sao bây giờ? Trước mắt thì cứ vui sống đã rồi đến đâu thì đến. Nhờ vậy, tôi trở lại công việc sách đèn đã dang dở từ lâu, và qua công việc này khám phá ra rất nhiều điều thú vị của đời người cũng như của người sống đời thánh hiến. Song song với công việc sách đèn là việc quay trở lại giáo xứ Long Đại thêm một cơ hội vui sống với thú điền viên, dân dã bên những người giáo dân ít ỏi nhưng thật thà, chất phát... đượm tình người, mà quên đi mọi sự “ Hỷ, nộ, ái, ố...” của đời người. Vì vậy, nhiều người ở các giáo xứ như Khiết Tâm, Hải Dương… mỗi khi có dịp đến thăm đã phong cho bản thân là “ Chúa đảo..”, thấy cũng phấn khởi, vui vui…

Trải qua thời gian khá dài ở giáo xứ Long Đại, tôi được rút về sống tại học viện của Hội Dòng thuộc giáo xứ Mông Triệu, Hàng Xanh. Hết thời gian thì lại đến giáo xứ Hải Dương cùng giáo xứ Phú Tảo của giáo phận Xuân Lộc. Cuối cùng là trở về nhà Mẹ làm việc…của Hội Dòng.

Kể ra cũng là khá thăng trầm, để có không ít người nhìn mà chợt thở dài cho số phận trôi nổi, mà các bạn đồng trang lứa khi có cơ hội gặp nhau vẫn than thở là “ sinh nhầm thế kỷ ”!

Đúng thế, những nơi được đặt chân đến và đi qua kể trên đó đều chung một số phận nghiệt ngã mà con người nơi đất nước này đang phải đối diện và trải qua: nghèo khó và khốn khổ…Thì đời mình cũng đâu có thể nào khá hơn. Ngoại trừ trong thời gian sống nơi nhà Mẹ thì có vẻ tạm ổn hơn! Thôi thì cuộc sống là như thế, đâu phải chỉ có mình tôi phải đón nhận? Cho nên, mình cứ sống vui của đời dâng hiến là ổn rồi, đừng có lo lắng chi nhiều mà thêm mệt! Có lẽ bước đường như là luôn được sắp sẵn trước mặt, mà cuộc đời đầy sóng gió, phong trần…tôi lại không e ngại hay sợ sệt gì. Chính nhờ vậy mà tôi có thêm nhiều bài học rất đắt giá, mà cho đến bây giờ, tôi vẫn không ân hận hay tiếc nuối chi…

Cuộc sống đúng như câu ca mà người xưa đã nói “ Qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai ”. Điều quan trọng là sức chịu đựng và sự kiên nhẫn tới đâu? Và sau một thời gian khá dài, với biết bao cản trở từ đủ mọi phía tôi đã bước tới để lãnh nhận thiên chức linh mục. Cuộc đời tôi đã sang trang không còn phải bước đi trong cảnh “thăm thẳm chiều trôi” nữa. Bước tới thiên chức linh mục khi ở vào tuổi 50 khá già! Nhưng lại có lời an ủi “ già tuổi đời, nhưng tuổi linh mục thì vẫn còn trẻ”, vì trong thời gian này vẫn có có nhiều vị còn trọng tuổi hơn nữa! Thôi thì có còn hơn không, mình cứ vui và cố gắng sống cho trọn là được! Như thời gian trước đó là mọi sự sẽ tốt đẹp cả thôi.

Sau những ngày tháng tạ ơn linh đình khắp đó đây, cả về quê nội, quê ngoại ngoài miền Bắc nữa. Tôi bắt tay vào công việc mới, đó là trở thành cha chánh xứ của giáo xứ Long Toàn ngoài thị xã Bà Rịa – Vũng Tầu ít tháng trước khi giáo phận Bà Rịa tách khỏi giáo phận Xuân Lộc. Giáo xứ đã vắng cha chánh xứ đã khá lâu, nghèo và nhỏ bé! Chân ướt chân ráo về nhận nhiệm sở để thi hành sứ vụ cũng tràn đầy niềm hy vọng, nhưng khi nhìn vào thực tế bối cảnh của giáo xứ sao mà thấy ngán đến thế!!!

Sau gần 04 năm phục vụ tại đây, cũng có nhiều sự ồn ào… Tôi được rút về và được cử ra miền Bắc làm chánh xứ giáo xứ Liên Thủy thuộc giáo phận Bùi Chu. Giáo xứ này nằm ngay đàng sau tòa giám mục và cũng từ lâu không có cha coi sóc, chỉ có các cha bên tòa giám mục phụ trách, nên có lẽ cũng không khá hơn gì giáo xứ trước đó!

Giáo xứ này có tới 03 giáo họ, và 02 nhà Mẹ của Hội Dòng Trinh Vương và Thăm Viếng, ngoài ra tại chính giáo xứ và ba giáo họ đều có các vị tử đạo và một số chứng nhân…Tuy vậy số dân cũng chẳng có là bao, nhưng lại thích chỉ biết giáo họ của mình hơn là chung tay hợp tác để xây dựng và đưa giáo xứ, giáo họ vươn lên…nên cũng gặp nhiều thách đố không kém, nhất là khi cứ mong muốn cha xứ của mình phải thế này  thế nọ…!!!

Nơi giáo xứ này, anh em chúng tôi trụ được một thời gian 05 năm, Hội Dòng có lẽ không thể nào đi lên được, lại cũng gặp phải nhiều sự ồn ào nữa! Hội Dòng đã thu xếp gửi giáo xứ lại cho giáo phận và nhận một giáo xứ khác xa hơn với những anh em mới, còn chúng tôi trở lại Hội Dòng nhận công tác khác.

Đất nước, xã hội mỗi ngày một đi lên, và mở ra nhiều cơ hội tốt đẹp, trở lại Hội Dòng tôi có nhiều cơ hội thực hiện sứ mạng hơn làm cho tôi không thể nào ngờ, điều mà trước đó dù có nằm mơ thì có lẽ chẳng bao giờ có được!

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, với nhiều công việc tuy nhỏ bé, tầm thường…nhưng mang lại niềm vui cho tôi và cho rất nhiều người. Cám ơn Chúa đã thương tạo cho tôi những sự khích lệ quý báu đó…Nhưng, rồi cũng đến lúc sức khỏe mỗi ngày một kém đi, và một căn bệnh chẳng ai mong bất ngờ ập tới đưa tôi đi từ trạng thái này sang trạng thái khác, nhất là khi biết rằng cuộc đời của mình đang dần dần khép lại, điều mà trước đó vẫn biết, nhưng mà vẫn nghĩ nó còn xa lắm.

Nhưng trong thời gian này dịp kỷ niệm 15 năm lãnh nhận thiên chức linh mục, cùng với dịp mừng lễ bổn mạng, và 65 tuổi đời, hay tại giáo xứ Long Toàn gần 15 làm chánh xứ cũng như đối với Hội Dòng cũng là dấu mốc 40 năm đặt chân tìm hiểu nơi đây, như cách đây năm năm, kỷ niệm 10 năm…tôi càng ngày càng đón nhận nhiều tấm lòng chân tình, đầy yêu thương rất bất ngờ của mọi người dành cho tôi, trong số ấy có cả những người tôi chưa có thân quen là bao…

Trong những ngày này, tôi nhận ra điều như hai thánh Phêrô và Phaolô cùng biết bao vị thánh và những người đạo đức khác là mình dám sống hết mình cho tình yêu của Chúa nơi anh chị em trong mọi hoàn cảnh, thì chắc chắn mình sẽ không bị thiệt bao giờ. Thật là như thế, những ồn ào một thời ngày xưa đó, sau bao nhiều năm, gặp lại tôi đã nhận được những tấm lòng thấu cảm và lời xin lỗi muộn màng mong bỏ qua mọi sự. Và ngoài ra, tôi cũng cảm nhận được một điều đắt giá phải đánh đổi đó là khi mình không thực lòng, thực tâm xây dựng, giúp đỡ người khác bao nhiêu có thể, thì chính mình sau đó lại rơi vào cái vòng do chính mình đã đặt ra!

Ngoài ra, khi rời xa thì có vẻ hững hờ đó, nhưng sau đó thì mới thấm, để khi có dịp gặp lại thì tôi chẳng ngờ họ lại có những thái độ thân tình đến như vậy. Biết bao sự việc đã diễn ra, giờ đây tôi nhận ra rằng kết quả tốt đẹp của việc làm có ích lợi, chứ không là sự “ chướng tai giai mắt ” như họ nghĩ ngay lúc ban đầu…có vẻ đến hơi chậm, chắc là để tránh sự kiêu hãnh ngạo nghễ của phận người chăng và nhất là để kiên trì, nhẫn nại mà sống với Chúa cho trọn vẹn đời thánh hiến qua từng giờ phút của cuộc đời mình?

Thiên Quang sss

 

Hành động chính đáng, phải lẽ?

Ông Chauvin cùng 3 cảnh sát khác đã bắt người đàn ông da đen tên George Floyd (46 tuổi) ngày 25.5 sau khi phát hiện ông Floyd sử dụng tiền giả để mua thuốc lá tại một cửa hàng tiện lợi. Cuối cùng người đàn ông da đen này đã bị cảnh sát ghì chết, tại thành phố Minneapolis, bang Minnesota, Mỹ! Qua cái chết này đã gây ra một sự bùng nổ lớn khắp nước Mỹ!

Dựa vào sự việc này cộng với những điều mà những người thiểu số cho là bất bình đẳng bị dồn nén từ bao lâu nay đã gây nên làn sóng biểu tình lớn tại Minneapolis và nhiều nơi trên đất nước Mỹ. Không chỉ dừng lại ở những cuộc biểu tình phản đối, mà còn tạo ra cảnh bạo lực và cướp bóc, đốt phá làm hãi hùng, kinh sợ cho nhiều người khác! Chứng kiến những cảnh tượng ấy chẳng khác gì cảnh nước lũ tràn dâng cao làm vỡ bờ!

Có lẽ vì không kịp suy đi nghĩ lại cho thấu đáo, người ta đã vội tận dụng cơ hội hiếm có để đòi hỏi quyền lợi mà họ cho là chính đáng về phía mình cũng như nhiều người bất hạnh khác, dưới những hình thức mà dịp may có một không hai này để họ có thể làm được như họ suy nghĩ?!?

Sự phản kháng phải đến, đó là một điều tất yếu khi sự áp bức mỗi ngày một dâng cao hơn mà không có một lối thoát chính đáng! Nhưng đừng quên hậu quả không lường của nó, nếu mình không kiểm soát được chính mình cũng như những người cùng tâm tự nguyện vọng, nhất là khi bị người khác châm chọc, khiêu khích.. làm mất kiểm soát, không kiềm chế trước những đòi hỏi cỏ vẻ thuận lợi! Để rồi chỉ cần một cú kích nhẹ đẩy ta tới một bờ vực thẳm khác mà ta chẳng thể nào ngờ được! Để rồi đã lỡ theo lao đành phải lao theo mà chính mình hại mình mà mình chẳng kịp hối!?!?

Đúng thế, cứ nhìn vào các cuộc biểu tình diễn ra trên nước Mỹ trong thời gian vừa qua là ai cũng thấy rõ! Bắt đầu là phản kháng, đòi hỏi sự bình đẳng công minh chính trực, dần dần khi phải đối diện với chính quyền đòi hỏi có trật tự an ninh, thì thể hiện sự phản kháng! Chính quyền nhượng bộ, rút lui, được đà tiến tới phá phách, trấn áp, và cả cướp bóc cho bõ ghét, không thương tiếc. trước tình trạng hỗn loạn này, có người can đảm đứng ra can ngăn, yêu cầu giữ tôn ti trật tự là xử luôn bất kể đó là người bạn của mình!

Đó là David Dorn, một cảnh sát trưởng về hưu, khi cố ngăn những kẻ cướp bóc ngay trước cửa một tiệm cầm đồ và trang sức tại phố Martin Luther King, của thành phố St. Louis, bang Missouri hôm 2/6 bị những kẻ cướp bóc bắn vào bụng và chết ngay sau đó!

Hoa và gấu bông đã được đặt bên ngoài cửa hàng nơi Dorn bị bắn chết cùng dòng chữ: "Các người đã giết một người da màu chỉ vì 'họ' cũng giết một người da màu ư??? Hãy yên nghỉ".

Được đà, những người biểu tình còn tìm cách triệt hạ các tượng đài mà họ căm ghét vì đủ mọi thứ lý do. Trước tình trạng này, có người đã than là họ vô tình đạp đổ cả lịch sử!

Chưa dừng lại ở đó, cho đến hôm nay, những người trong phong trào phản kháng và quá khích này còn như say máu mạnh miệng tuyên bố và đòi hạ bệ các ảnh tượng Chúa, Đức Mẹ Maria và các thánh, vì có dính dáng đến thực dân da trắng và nhất là không có một chất gì như ý mong muốn của họ!

Họ cứ tưởng họ là nhất, là chính đáng, là phải đạo…Không ngờ mới đây họ đã vấp phải một lực cản chính đáng khi họ dự tính hạ bệ tượng thánh Louis ở thành phố Saint Louis này bởi một linh mục trẻ thuộc Tỏng giáo phận St Louis. Ngài đã mạnh mẽ đứng ra bảo vệ bức tượng cùng với những người tín hữu khác. Họ đã cùng nhau xiết chặt tay nhau bên lời cầu nguyện và hát thánh ca, trong khi đó, vị linh mục trẻ này nói cho những người quá khích biết tường tận về con người thật của vua thánh Louis, không như người ta đã xuyên tạc một cách trắng trợn và thô bạo. Cuối cùng mọi sự được giải quyết trong tinh thần ôn hòa...Và nhất là qua đó niềm tin của các tín hữu được củng cố và lớn mạnh thêm lên…

Chưa biết cuộc biểu tình và bạo loạn này rồi sẽ đi về đâu? Và sự việc này sẽ đem lại lợi ích gì cho những đòi hỏi đúng mà lại quá đáng như vậy?

Trong khi ấy, một nhân vật nổi tiếng được nhiều người da mầu ngưỡng mộ và tôn sùng: Mục sư Martin Luther King đã nói “ Không thể lấy hận thù mà loại bỏ hận thù! Chỉ có tình yêu mới xóa bỏ được hận thù! Nếu ai muốn thế giới tốt đẹp hơn, họ phải gieo rắc yêu thương chứ không phải thù hận! Vì thù hận chất chồng thù hận; bạo lực chồng chất bạo lực…!”

Vì thế, với tình hình đang diễn ra cùng tầm nhìn của những người hiểu biết và khôn ngoan giúp cho mỗi người chúng ta trong cuộc sống này nhận ra rằng không phải bạo loạn là tốt, là đúng mà hãy sống như Lời Chúa Giêsu đã kêu mời hãy theo gương của Ngài “ Sống hiền lành và khiêm nhường trong lòng ” để tâm hồn ta được nhẹ nhàng cũng như không gây nguy hại đến người khác, cho dù đôi khi lắm lúc bản thân ta cũng gặp nhiều bất ổn như cuộc đấu tranh bất bạo động của thánh Mahatma Gandhi, Ấn Độ.

Thiên Quang sss

 

 

Tin khác
Video
Xem thêm Video khác
Tin đọc nhiều
Liên hệ qua Facebook
Thống kê truy cập